Loại chuyện trồng ‘dâu tây’ này từ trước đến nay đều là hoạt động đặc thù khiến tinh thần và thể xác sung sướиɠ.
Nhưng có một số thời điểm lại không nhẹ nhàng như vậy.
Ví dụ như hiện tại.
Lục Khiên đang thở hổn hển, nỗ lực ‘làm việc’.
Khi tình cảm lên cao trào không khống chế tốt, lỗ tai biến thành đôi tai màu đen lông xù, còn hơi nhếch lên, run nhè nhẹ.
Ban đầu Tô Li còn tưởng mình hoa mắt, không thể tin được mà duỗi tay sờ sờ, còn nhéo nhéo.
Lỗ tai lông xù ấm áp vô cùng, không cứng không mềm, tóm lại cảm xúc rất đặc biệt.
Chẳng lẽ đây là tai gấu trúc?
Điểm mẫn cảm của Lục Khiên bị Tô Li xoa, làm anh giật mình một cái, phía dưới không nhịn nổi mà đột nhiên gì kia, bị đánh tơi bời.
Lục Khiên rất rất không vui: “…”
Tô Li còn tự tìm đường chết, hỏi: “Em nghe nói gấu trúc chỉ kiên trì được vài phút, có thật hay không vậy?”
Lục Khiên vốn chưa tận hứng, lại nghe Tô Li trêu đùa nghi ngờ năng lực của mình như vậy, lập tức nâng thương tái chiến, giống như phát điên liều mạng xông lên.
Sau khi khiến Tô Li hét lên khoảng mười lần: ‘Bệ hạ dũng mãnh, thϊếp sai rồi~’, anh mới miễn cưỡng tha cho cô.
Mưa rào tạm dừng.
Tạm dừng chính là vừa mới nghỉ, còn có khả năng quay trở lại.
Trong đêm vui sướиɠ trồng ‘dâu tây’ này, Tô Li nhận thức sâu sắc một vấn đề __
Ngàn vạn lần không được nghi ngờ năng lực của đàn ông, hậu quả vô cùng đáng sợ!
Nhưng cho dù như vậy, giữa trận hoan ái kịch liệt, Lục Khiên vẫn chú ý lực độ của mình, không nỡ để A Li bảo bối trong lòng chịu một chút thương tổn.
Hoạt động vui sướиɠ tràn trề kết thúc, Lục Khiên gắt gao ôm chặt Tô Li, để đầu cô gối lên cánh tay mình, một tay khác vuốt nhẹ sau lưng cô, dỗ cô đi vào giấc ngủ.
Tô Li mệt không chịu nổi, tức giận ngáp một cái hất bay tay gấu ra, từ chối cái ôm yêu thương của chồng.
“Chúng ta mà nằm thế này cả đêm thì anh viêm khớp vai, xương cổ của em cũng mắc bệnh mất… Buông em ra đi, gối đầu mềm mại hơn cánh tay của anh nhiều.”
Lục Khiên: “…”
Tại sao không giống những gì trong phim truyền hình vậy?
Cuối cùng Tô Li vẫn được như mong muốn mà gối lên gối đầu mềm mại ngủ, vô cùng lạnh lùng, một chút cũng không đau lòng ông chồng đang méo xệch cả miệng ở phía sau.
Dã thú kia hoàn toàn không đáng được đồng tình, hừ!
Cô lén sờ cái eo bủn rủn của mình.
Lục Khiên nhìn lưng A Li bảo bối, nói thầm: “Cậy sủng mà kiêu như vậy, không phải ỷ vào việc trẫm thương em à…”
Vừa nói vừa giúp cô chỉnh lại chăn, sợ ban đêm gió thổi lạnh bảo bối nhà mình.
Tô Li nhếch khóe môi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngủ một giấc dậy, trời đã sáng bừng, ánh nắng xuyên qua rèm cửa, tạo thành những vệt sáng nhỏ trên sàn nhà, thi thoảng chúng thay đổi vị trí, để lại dấu vết ấm áp.
Phía sau đã không còn nhiệt độ cơ thể của Lục Khiên, nhưng Tô Li cũng không thấy kì lạ.
Tuy kí ức của chồng cô có hơi hỗn loạn, nhưng anh chỉ không nhớ rõ ký ức trước khi đến Trái Đất, còn ký ức của hai mươi mấy năm sinh sống tại đây không hề bị mất đi.
Cho nên Tô Li biết, nhất định chồng mình đã đến công viên chạy bộ buổi sáng.
Trong không khí thoang thoảng mùi thơm của bánh rán hành, Tô Li vội vàng kết thúc quá trình ngây ngốc, rời giường rửa mặt rồi bước đến phòng bếp tìm đồ ăn.
Cô nhìn bữa sáng trên bàn: cháo gạo kê, bánh rán hành và măng trộn, tuy đơn giản nhưng thơm vô cùng.
Chắc chắn đây là kiệt tác của Lục Khiên.
Ăn cơm nhất định phải có măng, anh cũng rất kiên trì với việc này.
Tô Li cười cầm đũa lên, đột nhiên ngay lúc này vang lên tiếng nhạc kì quái.
Loại nhạc này cô chưa từng nghe qua, âm thanh của nó xa xăm kéo dài, âm lượng không lớn nhưng rất có sức lan truyền, di động của Tô Li ở trong phòng ngủ, cách phòng bếp xa như vậy mà vẫn nghe thấy được.
Cô thấy kì lạ nên vội vàng buông đũa, đến phòng ngủ lấy di động.
Người gửi tin nhắn là A Nhất, nội dung là:
[Học viện sắp triển khai hội thảo giảng dạy lần thứ 36, mời giáo viên “Khóa nghiên cứu lịch sử hình thành hành tinh mẹ” – Tô Li tham gia đúng giờ, theo thời gian Trái Đất, mười lăm phút sau sẽ bắt đầu cử hành.]
Vì không biết hội thảo diễn ra trong bao lâu, Tô Li nhanh chóng thay quần áo rồi để lại lời nhắn cho Lục Khiên trên bàn ăn cơm, sau đó đọc mật mã âm thanh, tiến vào Cửa hàng số ①.
Vẫn là phòng họp đó,Tô Li đi vào không quá hai giây thì cảnh vật thay đổi.
Lúc này cô đã ở trong một tóa tháp xoay tròn lớn, phía trên dường như kéo dài vô tận, như thông thẳng lên trời.
Mỗi một tầng tháp đều đang từ từ chuyển động, trong mỗi tầng lại có rất nhiều căn phòng kì quái, mỗi khi xoay tròn, các căn phòng đó sẽ thay đổi không theo quy tắc nào, tựa như tấm lưới rắc rối phức tạp, kéo dài đến tận cùng thế giới.
Tô Li trừng lớn mắt, không dám di chuyển dù chỉ một bước, cô sợ mình bị lạc.
Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh ngọt ngào:
[Hoan nghênh giáo viên Tô Li đến trung tâm dạy học đa chiều, xin hỏi tôi giúp gì được cho cô!]
Tô Li đã quen với việc trí tuệ nhân tạo xuất quỷ nhập thần, cô trả lời: “Tôi tới tham gia hội thảo giảng dạy lần thứ 36.”
[Hội thảo giảng dạy lần thứ 36 sẽ cử hành ở tầng 461, phòng số 53, mời đi theo mũi tên di động màu đỏ trên mặt đất.]
Tô Li: “Cảm ơn!”
Sau đó, cô nhìn thấy bên chân mình xuất hiện một mũi tên xinh đẹp như hồng ngọc.
Mũi tên chỉ về hướng trung tâm, Tô Li theo phía sau nó, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn xung quanh.
Khi cô đến chính giữa tháp, bên người xuất hiện một chiếc ghế treo bện từ loài thực vật không biết tên, cô từ từ ngồi lên trên.
Vốn Tô Li nghĩ rằng ghế treo sẽ bay lên, cô hơi khẩn trương, nắm chặt lấy tay vịn của ghế, sợ bản thân sẽ ngã xuống.
Điểm đến của cô là tầng 461, độ cao kia không nghĩ cũng biết vô cùng đáng sợ.
Nhưng giây tiếp theo, chuyện xảy ra lại ngoài dự kiến, ghế treo không bay lên mà tầng lầu bắt đầu hạ xuống.
Vì quan tâm tới các giáo viên sợ độ cao, trung tâm dạy học thiết kế theo cách mặt đất bất động, tầng lầu chuyển động.
Tô Li nhẹ thở ra một hơi, yên lặng ngồi chờ trên ghế treo.
Bốn phía ngoại trừ âm thanh tầng lầu di chuyển ra thì rất yên tĩnh, toàn bộ trung tâm đa chiều này đến một sinh vật khác cũng không có.
“Vắng lặng quá…” Cô cảm khái.
Trí tuệ nhân tạo ngọt ngào kia chủ động giải đáp thắc mắc cho cô.
[Trung tâm dạy học rất náo nhiệt và bận rộn, hầu như mỗi tầng mỗi phòng đều có người sử dụng.]
Tô Li kinh ngạc: “Vậy tại sao tôi không nhìn thấy? Chẳng lẽ bọn họ đều là người trong suốt?”
[Bởi vì chiều không gian không giống nhau.]
“Nghĩa là sao?”
[Ví dụ như hai giáo viên cùng tới tham gia hội thảo giảng dạy.]
[Cùng một điều kiện, chỉ cần độ ẩm không khí khác nhau thì toạ độ không gian cũng khác nhau nên hai người hoàn toàn không ý thức được sự có mặt của đối phương.]
[Ở không gian di chuyển dành riêng cho cô, cô sẽ chỉ nhìn thấy bản thân mình, điều này giúp cô dù đi đến nơi nào cũng không lo phải chen chúc.]
Còn có thể như vậy!?
Tô Li cảm thấy chỉ một giây mà thế giới quan của mình đã thay đổi, cô buột miệng hỏi: “Mỗi người đều có không gian di chuyển riêng?”
[Đúng vậy.]
“Chiều không gian cụ thể của tôi là gì?”
[Độ ấm 24.975168 độ, độ ẩm tương đối 49.7881346%, sức gió 2.43619 cấp……]
“Từ từ”, Tô Li ngăn cản đối phương nói tiếp vì cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Nếu tôi không nhìn thấy các giáo viên khác thì làm thế nào họp được?”
[Sau khi vào một căn phòng cụ thể, chiều không gian của mọi người sẽ thống nhất lại, lúc này có thể nhìn thấy nhau.]
Thời điểm xóa nạn mù chữ kết thúc, ghế treo đã đưa Tô Li đến cửa phòng.
Cô đứng lên, nhẹ gõ cửa, bên trong không có người trả lời.
[Chiều không gian không giống nhau, cô gõ cửa bên trong không nghe thấy, mời giáo viên Tô Li tự mở cửa phòng, ngồi trên chỗ ngồi chỉ định.]
Tô Li xấu hổ thu tay, mở cửa căn phòng số 53.
Phòng không lớn, ở giữa có một cái bàn tròn, xung quanh là bốn cái ghế, trong đó một cái có tên của Tô Li, cô lập tức đến ngồi xuống chỗ đó.
[Bắt đầu thống nhất không gian, mong giáo viên Tô Li ngồi yên không di chuyển.]
Cơ bắp cả người Tô Li đều căng lên, cô cho rằng mình sẽ trải qua trải nghiệm thần kỳ nào đó, kết quả không cảm giác được bất cứ thứ gì, chỉ nháy mắt, ba cái ghế còn lại đột nhiên xuất hiện ba người, ba phong cách Smart khác nhau.
[Đã hoàn thành thống nhất không gian, phòng 53 tầng 461 đã đông đủ, cửa vào phòng tạm thời đóng lại, mời các thầy cô tự nhiên.]
Tô Li là người mới, cô lập tức đứng dậy chào hỏi tiền bối.
“Chào mọi người, tôi là Tô Li, tôi…”
“Được rồi, hiện tại lập tức bắt đầu hội thảo, thời gian cấp bách, chúng ta nói chuyện chính trước, tự giới thiệu để lần sau.”
Chủ nhiệm khóa thực tập ngồi ở vị trí đầu, đó là một ông chú với cái đầu màu vàng kim, khi nói chuyện có vẻ vừa áp bức vừa nhanh nhẹn.
Tô Li còn chưa giới thiệu xong đã bị cắt lời, hiện trường cũng không có người nào định bắt tay với cô, cô xấu hổ ngồi xuống, hai tai đỏ bừng.