Hiệu trưởng nghe thấy vậy thì sửng sốt, chòm râu trắng rung rung, ngón tay run rẩy chỉ Lục Khiên, khϊếp sợ nói: “Ý cô là cậu ấy thông qua Cửa hàng sơ cấp đến trái đất vào một vạn năm trước?”
Giáo y tai dài gật đầu, nghiêm túc nói: “Rất có khả năng là như vậy, nếu không thì không thể giải thích được tại sao người biến đổi gen lại xuất hiện trước thời đại.”
“Tuy không rõ cụ thể đã xảy ra chuyện gì nhưng sau khi chúng ta thả Cửa hàng sơ cấp xuống, không có lần nào khởi động thành công.”
“Chúng ta có lý do nghi ngờ Cửa hàng sơ cấp đã bị hư hỏng hoặc bị cố ý che giấu, mục đích là không để chúng ta biết bên trong cửa hàng đã xảy ra chuyện gì…”
Hiệu trưởng liếc mắt nhìn giáo y, ám chỉ cô đừng nói tiếp.
Giáo y tai dài lập tức im lặng, cô nhanh nhẹn lấy một nhãn dán trên tai phải xuống, bắt đầu không ngừng viết viết vẽ vẽ.
Viện trưởng nhắc đến chuyện khác, nói với Tô Li: “Thân thể của Lục Khiên rất khỏe mạnh, vấn đề chủ yếu của cậu ấy là thiếu hụt ký ức, nguyên nhân dẫn đến việc này chúng tôi vẫn chưa biết rõ, vậy nên tốt nhất không nên chữa trị lung tung, trước cứ thuận theo tự nhiên, quan sát thêm một đoạn thời gian rồi tính tiếp.”
Tô Li gật đầu đồng ý, chỉ cần chồng cô khỏe mạnh là tốt rồi, trước khi biết rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cô cũng không dám cho Lục Khiên uống thuốc.
Hiệu trưởng nói tiếp: “Hai người không cần sốt ruột, nếu chúng tôi có tin tức gì mới sẽ lập tức thông báo. Lục Khiên và cháu là quan hệ vợ chồng nên cậu ấy có thể tùy ý ra vào Cửa hàng số ①, nhưng những người khác không có quyền hạn này, mong cháu chú ý.”
Tô Li gật đầu biểu thị đã biết.
Hiệu trưởng lại nói: “Vừa lúc biên chế của cháu đã xong, cháu tiện đường đến phòng nhân sự ký hợp đồng, sau đó có thể đến phòng tài vụ nhận trước dung dịch chữa trị gen của tháng này.”
Mắt Tô Li sáng ngời, tay cô lập tức cảm nhận được sự ấm áp và lực độ truyền đến từ tay Lục Khiên.
Hiệu trưởng không giữ hai vợ chồng lại lâu, thậm chí còn giục bọn họ nhanh chóng đi kí hợp đồng.
Ngay trước lúc Tô Li rời đi, giáo y tai dài đột nhiên nhìn thẳng cô, nghiêm túc cảnh báo: “Thân phận của chồng cô chưa rõ ràng, hiện tại còn mất trí nhớ, mong hai người giữ chặt miệng của mình, giữ kín bí mật, đặc biệt là không được tiết lộ tin tức thân phận cho bất kỳ sinh vật nào bên phía chúng tôi.”
Giọng nói của cô ta thanh lãnh dứt khoát, trên mặt còn nở nụ cười kì lạ.
Cô ta nói: “Chẳng lẽ hai người không tò mò tại sao Lục Khiên mất trí nhớ sao? Có lẽ ở chỗ chúng tôi… có kẻ thù đang đuổi gϊếŧ cậu ấy.”
Tô Li bị câu nói này dọa sợ toát mồ hôi, Lục Khiên trầm mặt nhìn giáo y tai dài, đối phương cố nén sợ hãi, thẳng lưng, cắn chặt răng, không rút lại câu nói của mình.
Đợi hai người Tô Li rời khỏi, hiệu trưởng mới trầm mặt hỏi giáo y tai dài: “Cô thấy sao?”
Tay giáo y tai dài run rẩy nâng cốc uống một ngụm nước đậu xanh Tam Diệp, dùng cách này để giảm bớt áp lực khi nãy của Lục Khiên.
Cô trả lời: “Bản thân tôi cảm thấy rất có khả năng Lục Khiên vì nguyên nhân nào đó mà đến Trái Đất qua Cửa hàng sơ cấp, vì đề phòng người khác tìm được chỗ mình rơi xuống mà cố ý cắt đứt tín hiệu của Cửa hàng sơ cấp, còn giấu nó đi.”
“Không phải lúc đó ông luôn thấy kỳ quái tại sao Cửa hàng sơ cấp không thể khởi động thuận lợi sao? Kỹ thuật viên của chúng ta kiểm tra nói mọi số liệu đều bình thường, tại sao lại không khởi động được, lẽ nào không có gì kì lạ?”
Hiệu trưởng vuốt vuốt chòm râu của mình, trầm tư một lúc rồi nhỏ giọng hỏi: “Vậy cô nghĩ… thân phận của Lục Khiên là…”
Lỗ tai giáo y tai dài giật giật, xác nhận xung quanh không có người nghe lén mới hạ giọng suy đoán:
“Hiệu trưởng, lúc trước trên quang võng* có lời đồn rất ồn ào, chính là, ừm, nghe nói vị đại nhân kia mất tích…”
(*: Có thể hiểu là Internet)
Động tác vuốt chòm râu của hiệu trưởng dừng lại trong nháy mắt, ngập ngừng quay đầu, phủ định một cách chắc chắn: “Vớ vẩn, huyết thống của vị đại nhân đó không phải gấu trúc mà rất quý giá…”
Đang nói, hiệu trưởng tự dừng lại.
Giáo y tai dài quăng cho hiệu trưởng ánh mắt ‘ông hiểu mà’, tán đồng nói: “Vậy nên, dựa vào năng lực của vị kia, quang cầu của chúng ta không quét ra thân phận thật là chuyện rất bình thưởng.”
Hiệu trưởng vẫn không muốn tin tưởng, liều mạng thuyết phục bản thân: “Tinh thần của Lục Khiên rõ ràng đã chịu công kích nghiêm trọng mới khiến ký ức hỗn loạn, với bản lĩnh của vị đại nhân kia thì ai có thể làm cậu ấy bị thương được? Không có khả năng, chắc chắn không có khả năng này!”
Giáo y tai dài đưa nhãn dán lúc trước lấy xuống từ tai phải cho hiệu trưởng.
“Vừa rồi tôi cũng nghi ngờ nên đã trộm dùng quyền của mẹ tôi, đăng nhập kho tin tức gen tìm tài liệu của toàn bộ người – gấu trúc, ông tự xem đi, có Lục Khiên sao? Không có, bởi vì cậu ấy căn bản không phải là gấu trúc.”
“Nhưng có vỏ bọc hoàn hảo như vậy, trừ vị đại nhân kia thì còn có ai được?”
Hiệu trưởng nhìn tài liệu trong tay, bằng chứng như núi, cả người đều ngốc.
Sở dĩ giáo y tai dài dù trộm dùng quyền hạn của mẹ cũng muốn tra rõ chuyện này là vì cô có một phỏng đoán đáng sợ.
“Hiệu trưởng, nếu thật là như vậy thì học viện đang nguy hiểm!”
“Vị đại nhân kia thông qua Cửa hàng sơ cấp đến Trái Đất chứng tỏ lúc đó ngài ấy ở trong học viện.”
“Mà ngài ấy bị tấn công ở học viện, sau khi bị thương lại thuận thế vào trong Cửa hàng sơ cấp, cố ý để bị đưa đến Trái Đất có thể là vì…”
“Vì dưỡng thương!”
Hiệu trưởng đột nhiên thốt ra tiếng, ông không thể không suy đoán như vậy, việc này liên lụy quá nhiều, trước khi chắc chắn vết thương của vị đại nhân kia khôi phục thuận lợi, ông không thể để lộ tin tức dù chỉ một chút!
Cho nên hiệu trưởng dùng giọng nói vô cùng nghiêm túc nói với giáo y: “Việc này cần được bảo mật ở chế độ cao, ngàn vạn lần không được để người thứ ba biết được!”
Giáo y tai dài nghiêm túc gật đầu: “Tôi biết tính nghiêm trọng của việc này, nếu không khi nãy sẽ không nhắc nhở bọn họ.”
Cô dừng một chút, lo lắng hỏi: “Có điều vết thương của đại nhân đó phải làm thế nào bây giờ? Chủng tộc của bọn họ tuy không dễ bị thương nhưng một khi bị thương lại rất phiền phức, bởi vì hiện tại không có bất kì phương pháp trị liệu hữu hiệu nào cho chủng tộc sinh vật đó.”
Việc này không làm hiệu trưởng quá lo lắng, ông đọc nhiều sách vở, kiến thức rộng rãi, nên có biết một chút về chủng tộc kia.
“Ngài ấy có năng lực tự phục hồi, tuy cần thời gian dài nhưng cũng không cần chúng ta nhọc lòng, chúng ta chỉ cần giúp ngài ấy giữ bí mật, để ngài ấy tranh thủ nhiều thời gian nhất để dưỡng thương là được!”
Giáo y tai dài nhẹ ngàng thở ra một hơi, lại hỏi: “Còn vị có vấn đề trong học viện…”
“Trước tiên đừng hành động thiếu suy nghĩ.” Tính cách hiệu trưởng cẩn thận, thích lựa chọn biện pháp ổn thỏa.
Ông nói: “Nếu vị đại nhân kia bị tấn công, không chừng là do đã nắm giữ chứng cớ mấu chốt, chúng ta chỉ cần lẳng lặng đợi ngài ấy khôi phục ký ức là được, nếu rút dây động rừng làm hắn trốn thoát thì mắc tội to.”
“Ừm, tôi biết!”
Giáo y tai dài cũng đồng ý với phương pháp cẩn thận này, vì loại việc có độ khó cao như nằm vùng tìm người xấu không thích hợp với con thỏ đơn thuần như cô!
Ngoài ra, cô còn lo lắng chuyện khác.
“Hiệu trưởng, chúng ta cứ mặc kệ để vị đại nhân kia đi Trái Đất thật sự không có vấn đề gì à? Nhỡ đâu ngài ấy làm chuyện gì khác người, bị Cục giám thị Không – Thời gian phát hiện thì không phải sẽ để lộ thân phận sao?”
Hiệu trưởng giờ đã bình tĩnh lại, ông rung rung chòm râu, cười nói: “Tuy vị đại nhân kia mất trí nhớ nhưng năng lực bảo hộ bản thân lại không hề yếu đi.”
“Sao lại nói vậy?”
“Cô nhìn nghề nghiệp mà ngài ấy lựa chọn đi, kiểm tra thức ăn, chuyên phụ trách cải thiện dinh dưỡng và hương vị của đồ ăn cho thú nuôi… Nghề này ít ảnh hưởng tới lịch sử, cho dù có làm sai lệch lịch sử thì với năng lực của ngài ấy cũng có thể sửa chữa lại, vậy nên Cục giám thị Không – Thời gian căn bản không phát hiện nổi.”
Giáo y tai dài chớp chớp đôi mắt đỏ xinh đẹp, bội phục từ đáy lòng: “Không hổ là nhân vật lớn, bị người khác nghi ngờ bị bệnh tâm thần mà còn có thể bảo vệ bản thân cẩn thận.”
Hiệu trưởng cũng thở dài: “Gen của chủng tộc ngài ấy, chúng ta hâm mộ không nổi…”
Sau khi tạm biệt hiệu trưởng, căn phòng nơi Tô Li đứng trở lại màu xanh nhạt.
Cô nói với Lục Khiên: “Em thấy giáo y nói rất đúng, trước khi biết rõ thân phận của anh, chúng ta không thể tiết lộ quá nhiều về anh trước mặt người ngoài hành tinh, nhỡ đâu bọn họ là người xấu, nhỡ đâu họ muốn hại anh thì sao?”
Trong lòng Tô Li vô cùng hối hận, vì cô làm việc qua loa, khiến chuyện của Lục Khiên bị hiệu trưởng và giáo y biết được.
Lục Khiên duỗi tay ôm cô vào ngực, đặt cằm lêи đỉиɦ đầu cô, cười an ủi: “Em đừng coi thường trực giác của trẫm, trẫm phân biệt được đối phương có ác ý hay không.”
“Em cũng không làm sai, nếu không làm gì thì trẫm cũng không thể thu được tin tức giúp bản thân phán đoán tình thế.”
Tô Li vùi mặt trong ngực chồng, hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu nói: “Sau này chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.”
Lục Khiên gật đầu, nguyên tắc làm việc của anh rất rõ ràng đơn giản: Sen là nhất, cô nói gì cũng đúng!
Nhưng thật ra trong lòng anh vẫn có một chút lo lắng.
Tô Li nhìn được anh đang do dự, cười cổ vũ: “Giữa chúng ta không cần có bí mật có được không? Chúng ta đứng cùng phe, nhất trí đối ngoại, cùng nhau nỗ lực để anh khôi phục ký ức nhé?”
Lục Khiên lại gật đầu, anh cũng không giấu giếm, trực tiếp hỏi: “Em… em sẽ ghét bỏ trẫm sao? Trẫm là gấu trúc, mà em là con người thuần chủng.”
Tô Li nhón chân, chủ động ôm khuôn mặt tuấn tú của chồng, hôn mạnh một cái, cười trả lời: “Chuyện lãng mạn nhất mà em có thể nghĩ đến là cùng anh tay trong tay trải qua chuyện thần kỳ mạo hiểm này!”
Lục Khiên nắm lấy cơ hội, giữ chặt gáy Tô Li, tiếp tục nụ hôn này, cười khẽ, trả lời bên tai cô: “Chuyện lãng mạn nhất mà trẫm có thể nghĩ đến là cùng em thử đủ loại tư thế~”
Tô Li: “…”
Có thể yên ổn nói lời yêu thương được nữa không!?