Trần Hổ vô cùng buồn bực mà nhìn Trình Chu, lộ ra vẻ mặt rầu rĩ nói: "Cậu và tôi không giống nhau!”
“Chỗ nào không giống nhau?”
Trần Hổ nhìn mặt Trình Chu, chua lòm nói: “Tuy rằng cậu không có xe, không có nhà, nhưng cậu có mặt! Tiểu Chu, cậu lớn lên đẹp như vậy, chỉ cần cậu nguyện ý, xe sẽ có, nhà cũng sẽ có.”
Trình Chu lắc đầu, cười khổ nói: “Có thể đừng nói đến chuyện này được không.”
Trình Chu lớn lên rất soái, thành tích học tập cũng tốt, từ khi bắt đầu học tiểu học, Trình Chu thường thường sẽ phát hiện thư tình trong cặp.
Lần này Trình Chu mất việc, kỳ thật cũng là có liên quan đến phụ nữ, chuyện là cậu em vợ của ông chủ Trình Chu vẫn luôn thích một nữ nhân viên trong công ty, vẫn luôn theo trước theo sau xum xoe, nhưng cô gái kia lại không có hứng thú với người nọ, đem Trình Chu ra làm tấm chắn, nói là rất thích Trình Chu, cũng từ đó, cậu em vợ của ông chủ Trình Chu liền coi cậu như cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, mắng Trình Chu là tiểu bạch kiểm, mỗi ngày đi làm đều gây khó dễ cho Trình Chu.
(Tiểu bạch kiểm: ngoài nghĩa là người con trai hiền, nhu nhược quá mức, công tử bột thì còn có nghĩa là trai bao.)
Trần Hổ lau nước mắt, cầm lấy một que nướng ăn, “Tiểu Chu! Cậu thật sự không tính toán tìm một người để yêu đương sao?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Đối với phụ nữ mà nói, người như tôi chỉ thích hợp yêu đương, không thích hợp để kết hôn, với lại yêu đương quá tốn tiền.”
Hiện tại cặp đôi hẹn hò, Lễ Tình Nhân phải tặng hoa, ít nhất cũng tốn hơn một ngàn, tiêu phí kiểu này, hắn chịu không nổi.
Trước kia, khi Trình Chu còn ở trong ký túc xá Đại học, rất nhiều lần nhìn thấy bạn cùng phòng ăn mặc cần kiệm suốt một tháng, chỉ ra ngoài hẹn hò có một lần liền trắng tay. Mặc dù bạn cùng phòng của hắn rất nỗ lực theo đuổi cô bạn gái kia, nhưng cuối cùng vẫn bị đá, sau khi bị đá, cũng không biết bạn cùng phòng có phải là bị đả kích hay không nữa, bắt đầu trầm mê nghiên cứu nghệ thuật cua gái.
Trình Chu cũng không tính yêu đương, nguyên nhân thứ nhất là không có tiền, còn một nguyên nhân khác nữa là, từ rất sớm trước kia, Trình Chu liền phát hiện chính mình không có cảm giác với mỹ nữ xinh đẹp, mà chỉ thích đàn ông.
Trần Hổ nhìn Trình Chu một lát, đột nhiên gật đầu, rất là tán đồng mà nói: “Đúng vậy! Yêu đương quá tốn tiền!”
Sau khi nói xong, không biết Trần Hổ nghĩ tới chuyện gì, lại gào khóc nói: “Trước đó không lâu, tôi ăn mặc cần kiệm suốt mấy tháng, mới đủ tiền mua dây chuyền cho cô ấy! Sợi dây chuyền kia tiêu mất của tôi hơn nửa tháng lương, nếu tôi biết cô ấy đòi chia tay, không bằng lấy số tiền đó ăn cho sướиɠ miệng.”
Trình Chu: “……”
Một tháng lương của Trần Hổ chỉ có bảy ngàn, đối với sinh viên mới tốt nghiệp mà nói, cũng không tính thấp, nhưng mà, sau khi trừ tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, tiền ăn và tình phí, một tháng cũng không còn lại bao nhiêu.
Trần Hổ khóc một hồi, có thể là cảm thấy quá mất mặt, liền ngẩng đầu lên, xoa xoa nước mắt, che giấu một chút quẫn bách nói: “Thôi, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chớ khinh thiếu niên nghèo, lão tử nhất định sẽ phát đạt.”
Trình Chu nhìn Trần Hổ, âm thầm nghĩ, Trần Hổ đây là xem tiểu thuyết quá nhiều cho nên lậm rồi, ba mươi năm, đời người đâu được mấy lần ba mươi năm! Ba mươi năm sau, bọn họ cũng đã hơn 50 tuổi, đến lúc đó, mặc dù công thành danh toại, lại có thể thế nào? Thời gian không chờ đợi một ai cả!
Trình Chu uống một ngụm rượu, chỉ cảm thấy trong l*иg ngực có một ngọn lửa đang bốc cháy lên, phú quý hiểm trung cầu! Muốn phát tài, chỉ có thể đánh cuộc một phen.