"Sở Phong Dương, Thẩm Dịch Thần, hai người các ngươi chết chắc rồi! Chờ ta ra ngoài, ta nhất định sẽ bảo phụ thân ta gϊếŧ chết các ngươi!"
Sau khi thanh tỉnh, không để ý đến cảm giác đau đớn dưới hạ thân, Cố Từ liền đã ngồi lên trên ngực Thẩm Dịch Thần, gắt gao bóp chặt cổ hắn, hai mắt cũng trừng đến đỏ lên.
"Ai? Ta sao? Ta vẫn còn đang hưởng lạc, sẽ không dễ dàng chết đi như vậy đâu." Nhìn xem động tác của người trước mặt, Thẩm Dịch Thần cũng không giận, trái lại, khóe mắt còn lộ ra ý cười.
"Ba!" Cố Từ nhìn thấy Thẩm Dịch Thần không những không sợ, mà còn dám trả treo với mình, liền trực tiếp đưa tay tát mạnh một cái.
"Ngươi đánh bao nhiêu cái, tối nay liền sẽ bị thao bấy nhiêu lần." Sắc mặt Thẩm Dịch Thần không thay đổi, vẫn là bộ dạng ôn nhuận như ngọc.
"Ngươi đáng chết! Một ngón tay của phụ thân ta cũng đã có thể gϊếŧ ngươi." Cố Từ bị lời nói của Thẩm Dịch Thần chọc giận, giơ tay lên liền liên tiếp cho hắn mấy bạt tay.
"Được rồi, ta biết thiếu chủ đói bụng, đều là lỗi của ta, bây giờ ta liền sẽ để thiếu chủ ăn no." Thẩm Dịch Thần liếʍ liếʍ khóe miệng bị Cố Từ đánh rách, đưa tay liền nâng Cố Từ lên trên mặt của mình.
Nhìn xem hoa huyệt đang bất an co rút ở trước mặt, Thẩm Dịch Thần liền dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ xát, chầm chậm xuyên qua khe hở của âm thần, tìm được âm đế trơn ướt.
Cố Từ kịch liệt giãy dụa, lại bị Thẩm Dịch Thần cưỡng ép, chỉ có thể chống đỡ thân thể ngồi ở trên mặt hắn.
Giây phút nhìn thấy dâʍ ɖị©ɧ xuyên thấu qua nữ huyệt, từ từ chảy ra, ánh mắt tối xuống, Thẩm Dịch Thần cũng đã cắn một cái lên âm thần đầy đặn, khiến Cố Từ không khống chế được mà phát ra tiếng hô hoán dồn dập.
Bàn tay hắn dùng sức nhấc Cố Từ lên, nhân lúc cậu vẫn chưa kịp phản ứng, liền đã không chút báo trước, hút lấy âm đế đáng thương đang e ấp lẩn trốn kia.
"A a~"
Sau khi đạt thành ước nguyện, bàn tay Thẩm Dịch Thần cũng đã hơi thả lỏng, khiến cả người Cố Từ lập tức hạ xuống, dán vào trên mặt hắn.
"A a... Thả ra... Hậu huyệt, hậu huyệt khó chịu..." Hoa huyệt đã bị đầu lưỡi của Thẩm Dịch Thần thuần phục, nào ngờ được, ở phía sau, Sở Phong Dương cũng đã đột ngột cắm ba ngón tay vào trong hậu huyệt của cậu.
Vừa mới khai bao không lâu, nên lúc này, hậu huyệt căn bản là vẫn chưa quen thuộc với việc giao hợp. Khi bị ngón tay chen vào, cũng đã lập tức kháng cự theo bản năng.
"Chết tiệt, hoa huyệt rõ ràng ăn đầu lưỡi của Thẩm Dịch Thần vui vẻ đến vậy, lại không muốn ăn ngón tay của ta sao?"
Bên trong hậu huyệt của Cố Từ vẫn đang cắm ba ngón tay của Sở Phong Dương, lúc này, cái mông lại còn bị hắn hung hăng vỗ mạnh vài cái, trong nháy mắt liền bị đánh đỏ lên, khiến dấu tay hồng hồng loang lổ trên da thịt trắng noãn.
Vừa đau vừa giật mình, lúc này, hậu huyệt cậu cũng đã gắt gao siết chặt lấy mấy ngón tay kia.
Đang liếʍ láp hoa huyệt, nhìn thấy việc Sở Phong Dương đang làm, Thẩm Dịch Thần liền cười nhạo một tiếng, tiếp lấy lại dùng đầu lưỡi của mình, vừa đi vừa về quét qua âm đế dâʍ đãиɠ kia, tốc độ nhanh đến khôn cùng.
Âm đế phấn hồng dưới sự chà đạp như thế này, rất nhanh cũng đã bị đánh tơi bời, nhục huyệt cũng mở rộng, không ngừng rỉ ra dâʍ ŧᏂủy̠.
Nhìn xem Cố Từ bị Thẩm Dịch Thần liếʍ đến rêи ɾỉ không ngừng, Sở Phong Dương liền càng thêm nổi giận.
Ba ngón tay cắm ở trong hậu huyệt cũng không để ý đến sự chống cự kịch liệt đó mà nhanh chóng trừu sáp. Mãi đến khi nhìn thấy toàn thân Cố Từ đang nhè nhẹ run lên, sắc mặt hắn mới hơi hơi hòa hoãn, ngón tay cũng tìm được điểm nhô lên trong hậu huyệt, tới tới lui lui, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cảm thấy hậu huyệt cũng đã khuếch trương không sai biệt lắm, Sở Phong Dương liền để cơ thể của Cố Từ nghiêng về trước một chút, đồng thời lại từ phía sau, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể cậu.
Chỉ vừa tiến vào, hắn liền đã không nhịn được mà thoải mái thở dài, ngón tay cũng trượt khỏi hông, di dời đến trên trên bầu ngực của cậu, hai ngón tay kẹp lấy nhũ hoa, chậm rãi lôi kéo, đè ép.
Mà lúc này, ở bên dưới, Thẩm Dịch Thần cũng đã bắt đầu dùng đầu lưỡi thăm dò vào trong da^ʍ huyệt của Cố Từ, lướt qua mỗi một tấc trong thông đạo chật hẹp, đem mật dịch đều hút hết vào trong miệng.
Cố Từ bị hai người chơi đùa đến sắp hỏng mất, nhưng mặc cho cậu có đánh mắng thế nào, thì Sở Phong Dương và Thẩm Dịch Thần đều vẫn sẽ luôn bắt ép cậu mở rộng hai chân, phô bày tiểu huyệt.
Càng về sau, Cố Từ lại càng không dám đánh hai người bọn họ nữa, chỉ có thể ở ngoài miệng điên cuồng chửi rủa.
Nhưng cho dù là vậy, bọn họ cũng vẫn sẽ luôn viện đủ mọi loại lý do, hung ác thao cậu.
Không có sức chống cự, thời khắc nước, Cố Từ cũng chỉ có thể ấp ủ hi vọng ở trong lòng, đợi ngày cấm địa đóng lại, lại đi cáo trạng với phụ thân mình, để ông ấy gϊếŧ chết hai kẻ hạ lưu dám khi nhục mình này.