Tuyển Tập Các Bé Song Tính Cường Thụ

Chương 2: Bị Học Bá Yêu Thầm Giả Dạng Làm Người Qua Đường Chơi Đùa(2)

Mẫn Điệp dùng năm ngón tay dài mảnh khảnh cùng với khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn trái ngược với côn ŧᏂịŧ y, cục thịt đầy gân nhìn qua vô cùng dữ tợn, đầu khấc so với trứng ngỗng còn to gấp bội, côn ŧᏂịŧ trướng đau đến tím đen, gân xanh nổi lên khỏi lớp da đập thình thịch, phía dưới là hai quả trứng trướng đầy tinh tựa như tích trữ đã lâu, có thể một phát bắn đến đầy bụng. Y tự mình sục côn ŧᏂịŧ một cách say mê, ở trong không khí hít lấy từng mùi hương còn sót lại của Ngô Bạch, trên mặt chậm rãi lộ ra biểu cảm thoả mãn.

Sau đó y đột nhiên đứng dậy, mắt nhắm nghiền cùng côn ŧᏂịŧ co rút mà bắn vào bàn học cùng ghế ngồi của Ngô Bạch, đem từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh hôi vẩn đυ.c mà bắn lên. Sau đó tùy ý dùng dươиɠ ѵậŧ nửa mềm mà đái xè xè.

Tưởng tượng đến cảnh Ngô Bạch ngày hôm sau dùng cái mông đầy đặn núc ních thịt ngồi trên ghế, dùng gương mặt anh tuấn kia ghé sát mặt bàn, cả người từ đầu đến chân nhớp nháp tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông, Mẫn Điệp liền hưng phấn hận không thể bắn thêm một phát.

Côn ŧᏂịŧ của y nhanh chóng ngóc đầu dậy, y cảm thấy chính mình không nhịn được nữa.

Ngô Bạch sắc mặt kỳ quái nhìn chỗ ngồi của mình.

Lại là cái mùi khai tanh tưởi này.

Bàn học cùng ghế ngồi của hắn dính đầy dấu vết kỳ lạ, như là loại chất lỏng trắng vẩn đυ.c qua một đêm hong gió mà khô lại.

Loại chuyện này đã xảy ra được một thời gian, mỗi buổi sáng đến lớp hắn đều gặp những dấu vết quỷ dị này, nhưng trong phòng học không có Camera, hắn cũng không thấy kẻ khả nghi nào tiếp cận chỗ ngồi của mình. Ngày thường cũng không có đi gây chuyện với ai, hắn không có kẻ thù, hẳn không có ai ác ý muốn trả đũa mà gây ra cái chuyện này.

Rốt cuộc là tên nào

Khi hắn đang tự hỏi, một âm thanh cao lãnh thốt lên từ đằng sau.

"Làm sao vậy?"

Ngô Bạch quay đầu lại, phát hiện là Mẫn Điệp, lỗ tai liền đỏ.

"Không, không có gì."

Ngô Bạch nghĩ có lẽ mình chặn mất tầm nhìn Mẫn Điệp khiến y không thấy bảng, liền không suy nghĩ nữa, lập tức ngồi xuống ghế.

Mẫn Điệp nhìn Ngô Bạch ở chỗ ngồi bất an cựa cựa mông, ánh mắt liền sắc lại, khoé miệng hơi cong lên.

Vì hôm qua bị bắt gặp, hôm nay Ngô Bạch không dám nhìn lén Mẫn Điệp nữa, hắn định không nhìn lén hai ngày, chờ Mẫn Điệp quên đi rồi nhìn lại cũng không muộn.

Tiếng chuông tan học vang lên, Ngô Bạch như mọi ngày định đi trước một bước, không ngờ có đồ vật rơi gần chân hắn.

Hắn cúi đầu đi nhặt, phát hiện đồ này rất quen mắt, ngày nào hắn cũng nhìn thấy.

Là bút máy của Mẫn Điệp.

Hắn chột dạ liếc mắt, thấy đối phương không để ý, cũng không thấy một màn nhặt được đồ này.

Sau vài giây do dự, Ngô Bạch quyết định.

Hắn đem chiếc bút máy bỏ vào túi quần, sau đó chạy khỏi lớp.

Đây là bút máy của Mẫn Điệp.

Đây là thứ y đã cầm qua, lại còn là mỗi ngày đều cầm.

Trái tim Ngô Bạch đập bang bang, hắn không dám quay đầu lại, bởi vậy hắn không thấy được Mẫn Điệp đang nhìn hắn với ánh mắt thâm trầm.

Ngô bạch chạy một đường ra khỏi cổng trường, hắn giống như tên ăn trộm vội vàng trốn vào ngõ nhỏ.

Hắn không dám đi trên đường lớn có đầy ánh sáng.

Nhưng hắn không biết, con đường này sẽ là ác mộng của hắn.