Tuyển Tập Các Bé Song Tính Cường Thụ

Chương 3: Bị Học Bá Yêu Thầm Giả Dạng Làm Người Qua Đường Chơi Đùa(3)

Ngõ nhỏ vào ban đêm yên tĩnh như là một phần cách khỏi thế giới, dần dần, có một tiếng bước chân nhỏ bắt đầu theo đuổi Ngô Bạch. Ngô Bạch là sinh viên theo hướng thể thao, cao một mét tám lăm, các giáo bá cũng không dám tìm hắn gây sự.

Cho nên hắn chỉ bước đi nhanh hơn, cũng không cảm thấy có gì nguy hiểm lắm.

Nhưng tiếng bước chân kia như dòi gặm xương, càng ngày càng gắt gao bám theo hắn. Ngô Bạch thậm chí còn có thể cảm giác được người kia đang tới rất gần.

Hắn liền quay đầu lại.

Hắn đã làm một quyết định cực kỳ sai lầm.

Một tấm vải bố ẩm ướt bịt kín mũi miệng hắn, mùi hương quỷ dị xộc vào, làm cho hắn đầu óc choáng váng.

Hắn lúc này mới ý thức được nguy hiểm, bước chân gấp gáp mà muốn chạy trốn, lại bị đối phương dễ như trở bàn tay mà bắt được.

"Mày là ai? Muốn làm gì?!"

Ngô Bạch cố tỏ ra khí thế nhất, muốn bức lui đối phương, lại không ngờ đối phương chỉ là khẽ cười một tiếng, thanh âm như rắn nhỏ lạnh lùng, khẽ thốt vào tai hắn.

"Ta là ai không quan trọng, ta muốn làm gì, em lập tức sẽ biết thôi."

Một giọng nói hoàn toàn xa lạ.

Thuốc mê làm đầu óc Ngô Bạch choáng váng, tầm nhìn mơ hồ tối tăm, căn bản không thể thấy rõ mặt đối phương. Chỉ có thể dùng cảm giác phán đoán được đối phương so với hắn sức lực lớn hơn, chiều cao có lẽ cũng cao hơn.

Cảm giác uy áp chênh lệch càng khiến Ngô Bạch khẩn trương.

Hắn bị đè chặt trên tường, tay nam nhân tùy ý sờ soạng cơ thể hắn, Ngô Bạch cho rằng đối phương muốn lục soát mình, chủ động nói: " Trong túi quần tao có tiền, 500 tiền mặt, mày lấy đi, rồi thả tao ra."

Nam nhân lại cười một tiếng, đột nhiên bắt đầu cởϊ qυầи áo hắn, từ cao đến thấp, từng nút áo một mà cởi bỏ.

Ngô Bạch đầu óc hỗn loạn, hắn không biết tên trộm này rốt cuộc muốn làm gì, trong thâm tâm hắn đã dấy lên một phỏng đoán hoang đường.

Không có khả năng, không thể nào.

Tên bắt cóc tay vẫn lưu loát cởϊ qυầи áo hắn, càng khiến Ngô Bạch cảm thấy dự cảm của mình càng ngày càng đúng.

Ngô Bạch giờ phút này đã bị dược liệu khiến cơ thể mệt mỏi, không còn sức lực, nhưng đầu óc hắn vẫn còn thanh tỉnh.

Đáng sợ chính là, dưới sức ảnh hưởng của dược liệu, hắn tựa hồ đánh mất ý chí liều mạng chống cự, cả người đều lười biếng, thậm chí còn có ý nghĩa đem hết thảy đều giao cho tên bắt cóc, chỉ cần có thể giữ mạng sống, hắn có thể mặc cho muốn làm gì thì làm.

Thân thể hắn dần dần cảm thấy một trận khô nóng, từng tấc thịt bị kẻ bắt cóc chạm qua trở nên dị thường mẫn cảm, thậm chí làm hắn thực thoải mái, bất tri bất giác mà muốn bắt lấy cái tay kia chạm vào cơ thể mình nhiều hơn.

Ý nghĩ này làm Ngô Bạch toát hết mồ hôi lạnh.

Đúng lúc này, một đôi tay lạnh lẽo giống da rắn chui qua lớp áo, thong thả làm càn mà xoa bóp vòng eo hắn.

Eo Ngô Bạch không tự giác mà giật nảy lên, như là tránh né, lại như là hùa đón.

Trong lúc hắn đang mơ màng, đôi tay kia một đường hướng lên phía trên, sau đó sờ lên phần ngực hơi hơi nhô lên.

"!"

Giống như bị chạm phải công tắc, Ngô Bạch trừng lớn mắt, ý chí hỗn loạn thanh tỉnh phần nào, bắt đầu hướng kẻ bắt cóc chống đối.

" Buông tay mày ra!"

Dù đã dùng hết sức lực, nhưng hắn vẫn như cũ đánh không lại kẻ bắt cóc, thậm chí không chạm được đến lông chân người ta. Hai tay hắn bị khoá trụ mạnh mẽ, vòng qua đỉnh đầu ấn giữ trên tường.

" Đây là cái gì, bóp mềm mịn như vậy, là vυ' của em sao?"