Cả căn biệt thự đều im ắng không có người qua lại nhưng trên căn phòng ở lầu một không ngừng có tiếng khóc truyền ra.
Ở bên trong Thẩm Chân đang quỳ trên mặt đất, dưới đầu gối là lớp thảm lông mềm mại. Kỷ Thần ngồi dạng hai chân trên sô pha màu hồng phấn, biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt hắn hoàn toàn không thích hợp với căn phòng ngọt ngào của cô.
Một tay hắn nắm lấy đầu cô, di chuyển ra vào. Khuôn miệng nhỏ bị ép buộc mυ'ŧ vào, liếʍ ra trên thân dươиɠ ѵậŧ.
Mỗi khi dươиɠ ѵậŧ đâm vào cổ họng, hai mắt cô liền mở to, miệng căng ra cố gắng chống cự lại cảm giác khó chịu ấy.
Đôi mắt của Thẩm Chân trông rất đáng thương, hai chân không có sức ngồi bệt trên thảm lông.
Những tiếng khóc cứ theo khẽ hở của môi và dươиɠ ѵậŧ truyền ra ngoài. Thẩm Chân thỉnh thoảng đưa tay lên đẩy người Kỷ Thần nhưng người đàn ông lại bắt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô rồi đưa lên miệng hôn, đầu lưỡi vươn ra không ngừng trêu chọc lòng bàn tay mẫn cảm của cô.
Hành động này của Kỷ Thần càng làm cho Thẩm Chân thêm sợ hãi, tiếng khóc ngày một lớn hơn, cô lắc đầu, nhiều lần muốn rời xa thứ đó nhưng bàn tay của hắn luôn khống chế đầu cô, không cho cô trốn đi.
Khi Thẩm Chân dường như tuyệt vọng thì cô nghe thấy tiếng cửa phòng bị mở ra.
Trong đầu cô liền xuất hiện ánh sáng, dùng hết sức lực thoát khỏi bàn tay của Kỷ Thần rồi quay đầu lại.
"Hứa Tây ca ca." Thẩm Chân khóc lớn nhìn Hứa Tây, trong tiếng khóc còn chứa đựng sự vui mừng không thể che giấu được.
Kỷ Thần cũng đưa mắt nhìn về phía người đang đứng trước cửa phòng, đôi mắt hắn lạnh lùng không có một chút thay đổi.
Hứa Tây nhào về phía hắn, không chút băn khoăn đấm vào mặt Kỷ Thần một cái thật mạnh rồi hét lên.
"Mày dám làm vậy với Chân Chân sao. Em ấy chỉ mới mười hai tuổi."
"Mà mày dám có những hành động không đúng đắn với em ấy. mày có còn là con người hay không."
Kỷ Thân lau máu bên khóe miệng, cười lạnh nhìn về phía Hứa Tây nói: "Đừng tưởng những chuyện mày làm tao và Viễn Nghiêm không biết."
"Mày cũng không khác gì tao đâu."
Câu nói của hắn khiến Hứa Tây biến đổi sắc mặt ngay tức khắc, hai tay đang nắm chặt run lên, mạch máu nổi lên dày đặc.
Kỷ Thần tiếp tục nói: "Hãy chấp nhận con người thật của mình đi, ba người chúng ta đều là một hạng người."
Hắn liếc mắt nhìn Thẩm Chân đang trốn sau lưng Hứa Tây, mỉm cười quái dị nói: "Chúng ta đều có lòng ham muốn và du͙© vọиɠ với cùng một người."