Sau Khi Sống Cùng Ngự Tỷ Pháp Y Ta Cong Rồi

Chương 73

Thân thể đột ngột vì câu đó mà run lên, Chu Đồng cứng đờ thu hồi cánh tay, ánh mắt càng thêm phần u oán. Nhiều năm công tác, Hạ Lam liếc mắt một cái liền có thể đoán ra Chu Đồng đang tính toán làm gì.

“Vâng vâng vâng, Hạ đại pháp y.” Hiện tại Chu Đồng giống hệt tiểu oán phụ bị Hạ Lam vứt bỏ, ngữ điệu cũng trở nên tủi thân.

“Cậu là công dân tiêu biểu gương mẫu chấp hành pháp luật, tôi là kẻ tiểu nhân, được chưa? Cảm ơn Hạ đại pháp y nhắc nhở, về sau tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ hút thuốc khi lái xe!”

Nói xong câu cuối cùng, Chu Đồng nghiến răng nghiến lợi, nhéo lấy cánh tay, gương mặt trắng bệch.

Dường như chỉ có dùng cách đó mới có thể phát tiết hết nổi căm phẫn trong lòng mình.

Hơi hơi nhướng mày, Hạ Lam rất có hứng thú đánh giá Chu Đồng: “Như thế nào? Gọi cậu đến lái xe đưa tôi đến bệnh viện là bắt nạt cậu?”

Ngữ khí lạnh buốt khiến cơ thể Chu Đồng đột nhiên run rẩy, cô theo phản xạ có điều kiện nuốt nước miếng, lắc đầu như trống bỏi.

“Không không không, tôi làm sao dám a? Có thể lái xe đưa Hạ đại pháp y đến bệnh viện là diễm phúc tu luyện tám đời của tôi!"

"Tới tới tới, tới bệnh viện rồi nha. Trong Cục còn có việc, tôi trở về xử lí trước, khi nào xong xuôi hết thảy, còn yêu cầu gì thì Hạ đại pháp y gửi cho tôi tin nhắn Wechat ha!”

Với tốc độ tương tự vận tốc ánh sáng, đợi Hạ Lam với Tống Tư Âm bước xuống xe Chu Đồng lập tức nhấn chân ga, sét đánh không kịp che tai rời khỏi nơi này.

Bộ dạng sốt ruột hoảng hốt giống như đằng sau có lệ quỷ bám theo.

“Khụ khụ!”

Khói ô tô khiến Tống Tư Âm sặc đến mức liên tục ho khan, khóe mắt ươn ướt, cô chớp chớp mắt, đầy hoang mang nhìn phương hướng Chu Đồng khẩn trương rời đi.

“Chị ơi, cơ thể Chu đội trưởng không phải mái hay sao ạ? Em hình như có cảm giác hơi quái quái?!”

“Ừ.” Hạ Lam tùy tiện lên tiếng nhìn qua liền biết đáp lấy lệ.

Tống Tư Âm lại ngây ngốc không biết điểm dị thường trong đó, hóa thân thành cái đuôi nhỏ liên tục đi phía sau Hạ Lam hỏi tới.

“Thân thể không thoải mái tại sao không chịu ở lại bệnh viện kiểm tra một chút? Chẳng lẽ, cái này không tính là tai nạn lao động nên không thể chi trả ạ?”

Hạ Lam: "..."

Bệnh viện.

“Miệng vết thương này khá sâu, đến mức có thể nhìn thấy hình dạng xương trong lộ ra. Hơn nữa, thời gian đưa đến hơi chậm, miệng vết thương có dấu hiệu nhiễm trùng."

"Lát nữa bác sĩ khác sẽ đến giúp khâu lại vết thương sau đó uống hai liều thuốc hạ sốt chống viêm. Khi thuốc gây tê hết tác dụng có thể bệnh viện.”

Một vị bác sĩ mặc áo blouse vừa nhìn cánh tay Hạ Lam vừa viết đơn thuốc.

Trong suốt quá trình, Tống Tư Âm tập trung tinh thần nghe bác sĩ nói, lâu lâu gật gật đầu phụ họa vài cái.

Bộ dạng đặc biệt nghiêm túc nếu so với thời điểm cô đi học còn tập trung hơn nhiều.

Không chỉ như thế, Tống Tư Âm trong lúc bác sĩ rời đi còn không quên bám theo sau lải nhải: “Bác sĩ ơi! Có thể nhờ người có thủ pháp dùng kim tốt nhất đến được không ạ? Chị ấy vì cứu tôi nên mới bị thương, tôi không muốn trên tay chị ấy lưu lại vết sẹo. Tốt nhất là khiến nó trông giống như nguyên bản, tôi có thể gửi thêm tiền!”

Bác sĩ có hơi dở khóc dở cười nhìn Tống Tư Âm, không đồng ý cũng không từ chối, nhanh chóng cất bước rời khỏi. Sự rời đi đó khiến Tống Tư Âm bất chợt cảm thấy áy náy.

A a a! Tay chị ấy đẹp như thế, đốt xương cũng vô cùng tinh xảo, nếu lưu lại vết sẹo phải làm sao đây?

Tưởng tượng thấy trên tay Hạ Lam đột nhiên xuất hiện vết sẹo hình con rết dài mấy cm cả người Tống Tư Âm liền héo leo, thất hồn lạc phách trở về phòng khám bệnh.

Lúc này Hạ Lam đang yên tĩnh ngồi, nhàn nhạt nhìn nữ bác sĩ mới đến rửa lên miệng vết thương.

Dòng nước cồn chảy lên khắp miệng vết thương, cái nhíp được làm sạch chui vào da thịt gắp mảnh vụn vải bên trong thuận tiện gắp luôn phần bị nhiễm trùng trên tay.

Hàng loạt các thao tác chuyên dụng khiến Tống Tư Âm không khỏi hít hà một hơi, theo bản năng sờ sờ tay mình.

Làm sao bây giờ? Tại sao cô lại có cảm giác bàn tay chính mình cũng nhói nhói đau?

Trái lại Hạ Lam từ đầu đến cuối vẫn bình tĩnh điềm đạm lấy ra điện thoại di động, không nói không rằng lướt lướt màn hình.

Tựa hồ người đang được sát cồn sơ cứu chẳng phải là cô.

Một hồi, giọng tán thưởng từ nữ bác sĩ kia vang lên: “Hạ tiểu thư, cô nhẫn nại đến mức làm tôi cảm thấy bội phục nha! Tôi lần đầu tiên nhìn thấy người bệnh được rửa miệng vết thương mà không có phản ứng gì. Được rồi, việc sát trùng đã thực hiện xong, hiện tại có thể dùng kim.”

“Từ từ!”

Nghe đến đó, Tống Tư Âm vội vàng đứng dậy rời khỏi băng ghế bên ngoài tiến đến sát bên cạnh Hạ Lam, tập trung toàn bộ tinh thần nhìn chằm chằm vết thương trên tay Hạ Lam.

“Dạ, được rồi, bác sĩ có thể động kim ạ.”

Hành động bất ngờ đó khiến mọi người ở đây thoáng sửng sờ. Đặc biệt là vị bác sĩ trẻ tuổi, cô cảm thấy dở khóc dở cười.

“Làm gì vậy a? Đến gần quan sát miệng vết thương? Hay là nói, em là sinh viên ngành y, muốn đến gần xem thủ pháp dùng kim?”

“Không phải, em không phải sinh viên ngành y.”

Tống Tư Âm trịnh trọng khác thường mà ngẩng đầu nhìn vị nữ bác sĩ, mặt vô cùng nghiêm túc mở miệng.

“Chị ấy vì cứu em nên mới bị thương, quá trình này nhất định phải nhìn cho rõ để nhớ kĩ. Tốt nhất là phải ghi tạc sâu trong lòng để nhớ rõ chị ấy đã đối cử với em tốt như thế nào.”

Nói xong câu này, Tống Tư Âm còn không quên bổ sung thêm một câu: “Đúng rồi. Bác sĩ, thời điểm dùng kim nhất định phải cẩn thận, tận lực đừng để lưu lại sẹo, có thể không ạ?”