Trúc Mã Cùng Thế Thân Chạy Trốn Rồi

Chương 38

Bạch Dương mở to hai mắt nhìn, người đang ở trong trung tâm dư luận, sách vẫn dựng đứng trước mặt cậu, thật là một thế giới riêng, cậu vội vàng cất hộp đi.

Trong phòng học lớn như vậy, giáo sư lần đầu tiên có thể trông thấy rõ ràng người đang dựng sách trước mặt, nhìn đi nhìn lại, ho hai tiếng nhắc nhở: "Khụ khụ."

Bạch Dương vội vàng đứng dậy xin lỗi xung quanh: "Thật xin lỗi thật xin lỗi, mình không chú ý, mình quên mất, vừa mới mở ra một chút, lập tức đem ra ngoài."

Khuôn mặt cậu đỏ bừng, đầu óc không tỉnh táo từ sáng tới giờ cuối cùng cũng lấy lại tinh thần. Đồ vật mà cậu thành thói quen, cũng không phải người khác liền có thể thói quen nha!

Xong đời!

Giáo sư nhìn cậu: "Viết một bài luận ăn sầu riêng nơi công cộng là tốt hay xấu."

"A?" Bạch Dương sững sờ tại chỗ.

"Mười nghìn chữ."

Cậu đỏ mặt, dáng dấp lại nhỏ, thái độ nhận sai tốt, giống như một con mèo nhỏ luống cuống.

Bạn cùng lớp không chút khách khí cười ra tiếng, nhao nhao bày mưu tính kế: "Chỗ tốt chính là làm sinh động bầu không khí!"

"Còn có thể rèn luyện năng lực viết luận văn!"

"Khuyết điểm hay tính nguy hiểm là sẽ bị người ghét đuổi ra ngoài!"

Bạch Dương chỉ có thể sờ sờ chóp mũi đồng ý: "Vâng, giáo sư." Cái này tốt hơn nhiều so với dự liệu, chí ít các bạn học vẫn chỉ vui vẻ trêu chọc, không vặn cổ cậu xuống.

Cả một buổi học cậu đều cúi đầu, bọn Trần Thanh Lâm ở một bên cười không ngừng.

---

Thù Pháp Đông ngạc nhiên nhìn Kỷ Khiêm: "Em ba, sao em lại ngồi ở đây nhìn cái hộp này không chớp mắt vậy?"

Kỷ Khiêm vắt chéo hai chân, ngồi trên ghế, đáp lại: "Đang tự hỏi một vài vấn đề."

Anh ấy hít trong không khí thấy một mùi trái cây thơm nồng: "Ai mang theo sầu riêng đến thế?" Chờ anh ấy nhìn thấy nơi phát ra mùi hương, ánh mắt rơi vào mặt bàn trước mặt Kỷ Khiêm, vô cùng kinh ngạc: "Em ba, em sao vậy? Không phải bình thường em luôn luôn ghét loại trái cây có mùi độc đáo này sao? Em bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ thế?"

Kỷ Khiêm chỉ là nhìn múi sầu riêng trước mặt, cười nhẹ hỏi Thù Pháp Đông: "Anh Đông, còn chưa mở ra anh đã có thể nghe được mùi, nếu như là mở ra, mùi này đại khái có thể lan xa bao nhiêu?"

Thù Pháp Đông đi tới, chặc lưỡi: "Đại khái toàn bộ tầng của chúng ta đều có thể ngửi thấy được." Anh ấy nhìn thấy ý cười trong mắt Kỷ Khiêm, hỏi: "Làm sao em có được múi sầu riêng này?" Theo anh ấy biết thì Kỷ Khiêm chưa từng chủ động chạm vào món ăn này.

Kỷ Khiêm nhăn mày, nhớ tới vẻ mặt không buông tha của cậu nhóc kia, cười cười: "Em giành được."

"Giành được?"

"Ừm."

Giành được từ trên tay một cậu nhóc.

Sáng sớm ngày thứ hai, Kỷ Khiêm xoay người đi vào trong bếp làm hai phần đồ ăn sáng, còn tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho bọn Thù Pháp Đông: “Anh Đông, hôm nay các anh ăn sáng chưa? Em đem cho mọi người.”

“Còn có chuyện tốt này hả?” Thù Pháp Đông gào thét gọi Đằng Mục: “Anh Đằng, em ba kêu hôm nay sẽ mang bữa sáng tình yêu cho chúng ta!”

“Được đấy.”

Thù Pháp Đông hỏi người ở đầu bên kia điện thoại: “Ăn gì đấy?”

“Bánh mì kẹp và bánh flan trứng.”

Thù Pháp Đông gấp gáp khen ngợi: “Được được, anh muốn thêm hai cái bánh flan trứng nữa.”

Kỷ Khiêm để điện thoại xuống, lấy những lát bánh mì đã được nướng xong ra. Anh làm bánh mì kẹp rất phù hợp với khẩu vị người Trung Quốc, thích thay đổi ở những chi tiết nhỏ, là kiểu tay nghề tuyệt đối không thể ăn được ở ngoài, cho nên Thù Pháp Đông mới bảo là chuyện tốt.

Anh dằm nát khoai lang tím đã được hấp chín, quết lên một mặt của bánh mì đã nướng, Kỷ Khiêm có một loại nước sốt salad trứng ngon tuyệt vời, mặc dù bản thân anh cảm thấy mình chỉ tùy ý phối hợp nó theo cảm giác, nhưng đám người Thù Pháp Đông một mực nói rằng nó chấn động như gặp thần tiên vậy.

Trộn nước sốt salad chung với trứng gà đã được dằm nát, thêp hạt bắp, táo thái sợi, trộn hỗn hợp này lại thành món salad trứng, trải lên lớp khoai lang tím lúc nãy, rồi theo thứ tự bỏ lên đó rau tươi, tôm đã bóc vỏ, thịt hun khói và phô mai lát, cuối cùng để một miếng bánh mì khác đã được nướng xốp xốp giòn giòn lên.

Lúc rời khỏi nhà, anh cười khẽ cầm bữa sáng treo trên cửa nhà đối diện rồi mới xoay người vào thang máy.

Mãi tới khi Bạch Dương lại một lần nữa vội vội vàng vàng ra khỏi nhà mới phát hiện trước cửa nhà treo một cái túi cao có đáy hình vuông.