Không chịu thua kém, Sở Dịch lúc này cũng đã lôi kéo áo ngoài của Ân Tử Niệm, lục lọi nửa ngày, cuối cùng mới không quá thuần thục mà cởi ra, đồng thời kéo cả chiếc nịt ngực kia xuống.
Không còn lớp áo che chở, hai chú thỏ mềm mại lúc này cũng đã run rẩy bại lộ trong không khí, bộ dạng đáng thương kia, quả thật là khiến người ta không nhịn được muốn ra sức chà đạp.
Bàn tay to lớn của Sở Dịch vô cùng dễ dàng liền nắm lấy bầu ngực nhỏ nhắn, bắt đầu xoa nắn, chen bóp thành đủ loại hình dạng. Lúc này, giống như tương đối thỏa mãn, hắn rốt cuộc mới cúi đầu, ngậm lấy viên đậu đỏ bị bỏ quên kia.
Hai bên vυ' đồng thời bị mυ'ŧ lấy, khiến cánh tay đang nổ lực chèo chống của Ân Tử Niệm cũng đã mềm nhũn xuống, triệt để nằm ngửa trên giường.
Mà hai người đàn ông kia cũng đi theo đó mà nhào về phía trước, miệng cũng chưa từng buông tha cho hai đoàn cự nhũ ngọt ngào kia một giây một phút nào.
"Hức, ngực được hút thoải mái quá."
Ân Tử Niệm nũng nịu ấn đầu của Sở Dịch xuống, nhưng càng làm thế, hai người đàn ông lại chỉ càng thêm ra sức gặm cắn hai chiếc vυ' kiều nộn kia hơn.
Giống như là đang muốn tranh đua, bọn họ đã không chỉ là ngậm mυ'ŧ núʍ ѵú đang dựng đứng, mà còn trực tiếp đem toàn bộ nhũ phong trắng bóng cũng hút vào trong miệng, khiến trong không khí tràn đầy tiếng nước "chậc chậc" da^ʍ mỹ.
Từ trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ thỏa mãn, hai tay Ân Tử Niệm liền ôm lấy đầu của hai thanh niên đang ra sức liếʍ mυ'ŧ kia, dâʍ đãиɠ ưỡn ngực lên, hơi mở đùi ra, dùng đầu gối cọ xát cơ thể của bọn họ.
"Bảo bối muốn sao?"
Sở Dịch chậm rãi nhả thỏ trắng trong miệng ra, hàm hồ hỏi, không đợi Ân Tử Niệm trả lời liền đã lần nữa cắn lên đầṳ ѵú bị mυ'ŧ đến hồng hồng kia, vừa dùng răng gặm cắn, lại vừa không ngừng gặm hút.
"Hức... Đau..."
Phần ngực non mềm, nhạy cảm lại bị răng nanh gặm cắn, cọ xát, Ân Tử Niệm liền giống như đau lại giống như thoải mái mà yêu kiều lên tiếng.
Nhưng Sở Dịch lại không kịp đáp lại lời nói của Ân Tử Niệm, bởi vì lúc này, tay của hắn cũng đã mò tới hạ thân đã bị lột trần của cậu.
Chỉ thấy bây giờ, tiểu kê ba đáng yêu cũng đã hoàn toàn dựng đứng lên, mà ngay sát bên dưới, thì lại là hoa huyệt ướt nhẹp một mảnh.
"Bảo bối thật dâʍ đãиɠ, ngực chỉ mới bị hút một chút liền đã có thể ướt thành như vậy."
Lời nói của Sở Dịch đã thành công lấy lại sự chú ý của Lạc Gia Thần đang trầm mê hút sữa kia, tay của hắn cũng thử sờ một chút, xoa nhẹ âm thần đang tràn đầy dâʍ ɖị©ɧ kia: "Bảo bối đã đợi không nổi nữa rồi."
Cuống họng Lạc Gia Thần lúc này cũng đã rất khô khốc, hắn cuối cùng cũng đại phát thiện tâm mà buông tha cho vυ' nhỏ của Ân Tử Niệm.
Miệng một đường hôn xuống phía dưới, lưu lại từng chuỗi dấu hôn trên da thịt trắng mềm, bàn tay hắn cũng không đứng đắn mà nắm lấy, vuốt ve qυყ đầυ đang chảy nước của tiểu kê ba.
Về phần tiểu huyệt của Ân Tử Niệm, thì thời khắc này cũng đã bị bàn tay Sở Dịch nhẹ nhõm bao trùm, không ngừng vỗ về chơi đùa.
"Hức a, tiểu kê kê, tiểu bức thật thoải mái, a... Còn có cái vυ', cái vυ' cũng được hút thoải mái quá..."
Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ lại mềm mại rõ ràng chính là sự cổ vũ lớn nhất lúc này dành cho hai người bọn họ, nụ hôn của Lạc Gia Thần rơi vào trên bắp đùi non mềm của Ân Tử Niệm, theo bắp đùi chậm rãi hôn dần vào phía trong.
Rất biết thức thời mà rút tay về, Sở Dịch liền đưa bàn tay dính đầy dâʍ ɖị©ɧ đến trước mặt Ân Tử Niệm.
"Bảo bối thử nhìn một chút đi, xem xem bản thân dâʍ đãиɠ đến mức nào, còn chưa bắt đầu thao liền đã ướt thành thế này."
"Hư a, rất thích, rất thích hai người..."
Ân Tử Niệm giơ cánh tay nhỏ lên, ôm lấy tay Sở Dịch, cái cằm cũng hơi hơi dương lên, miệng nhỏ mân mê, hiển nhiên là đang đòi hỏi, muốn được hôn.
Môi của cậu trắng nõn nà, lại mềm mại, khả ái giống như một viên đá thủy tinh, nên gần như không chút do dự, Sở Dịch cũng đã ngậm lấy đôi môi ửng hồng của cậu.
Mà cùng lúc đó, Lạc Gia Thần cũng đã dùng tay tách mép huyệt của cậu ra, ngậm lấy âm thần nhỏ nhắn ẩn giấu ở bên trong.
Bị kɧoáı ©ảʍ ập đến làm cho thét chói tai, âm thanh của Ân Tử Niệm rất nhanh liền bị Sở Dịch nuốt vào.