Kiếm Tì

Chương 2: Mỹ nhân (hơi H)

Ngày hôm sau mọi thứ vẫn như thường lệ.

Hắn ngồi dậy khỏi giường, mắt còn chưa mở liền mò mẫm tìm kiếm, rồi nhìn về phía chân giường.

Hắn tập võ từ nhỏ, công lực thâm hậu, tinh thần dồi dào, luôn thức dậy sớm hơn Tử Ninh, nhưng chưa bao giờ để nàng biết, chỉ lặng lẽ ngắm nàng một lúc đến khi Tử Ninh tỉnh lại gọi hắn dậy.

Tử Ninh vẫn còn đang ngủ, ngủ rất say, hô hấp đều đặn, khuôn mặt nhỏ hồng hào, vạt áo hơi mở ra, lộ ra một góc nhỏ áo yếm màu vàng nhạt.

Nước da trắng nõn, mềm mại như nhung.

Ánh mắt Yến Ký dừng ở bộ ngực nhấp nhô của nàng, cương cứng vào buổi sáng là không thể tránh khỏi, trướng đến phát đau.

Hắn nhớ tới hôm qua lỡ xuất tinh lên mặt nàng khiến nàng phải lau nửa ngày mới ngủ được, yết hầu lăn lộn.

Tử Ninh hoàn toàn không hề mảy may, hôm qua Yến Ký trằn trọc đến muộn như vậy, nàng cũng không ngủ được, mơ mơ màng màng thϊếp đi, cố tình hôm nay trời lại nhiều mây, sắc trời nhìn không ra sáng hay tối nên nàng tạm thời vẫn chưa tỉnh lại, bỏ lỡ thời điểm thức dậy như thường lệ.

Mãi đến tận lúc Thiển Bích đẩy cửa bước vào, Tử Ninh mới chợt bừng tỉnh, lập tức từ dưới chân giường lộn người ngồi thẳng dậy, hốt hoảng nhìn xung quanh thì thấy Yến Ký đang ôm kiếm nửa nằm trên giường.

“Chủ nhân, nô tỳ biết sai rồi, thỉnh chủ nhân trách phạt.”

Nàng quỳ dưới đất, trong lòng cực kỳ hối hận. Đây là lần đầu tiên nàng phạm sai lầm lớn như vậy, có lẽ là quen sống thoải mái quá lâu rồi, liền không rõ thân phận chính mình.

Yến gia có quy tắc rất nghiêm ngặt, Yến Ký mặc dù không phải người hỉ nộ vô thường nhưng đứng ở địa vị cao từ nhỏ, lại học kiếm thuật, có vô số vong hồn chết dưới kiếm hắn, vậy nên hắn sẽ không bận tâm đến sống chết của vài mạng người cỏn con.

Nàng từng tận mắt nhìn thấy tỳ nữ mạo phạm Yến Ký bị lôi ra ngoài sống sờ sờ mà đánh chết mà không chỉ một người.

Vậy mà nàng lại dám lơ là.

Nàng dựa vào cái gì chứ, nàng chẳng qua chỉ là một nữ tử phong trần, một kẻ đê tiện mà thôi.

Nàng hận không thể tát cho mình một cái.

Yến Ký ngồi trên giường nhìn nàng, ánh mắt liếc qua Thiển Bích đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh lùng, Thiển Bích ngay lập tức rầm một tiếng quỳ xuống, run rẩy quỳ rạp trên mặt đất, không dám nói lời nào.

Tử Ninh cúi đầu càng thấp, càng thêm sợ hãi.

Yến Ký nhìn phần cổ lộ ra dưới mái tóc của nàng, trong lòng có hơi khó chịu kỳ lạ, nhưng chỉ sợ nói thêm câu nữa liền hù chết nàng nên hắn chậm rãi nói: “Không có gì, thay quần áo đi.”

Thiển Bích nghe vậy như được đại xá, lui xuống nhanh chóng rồi mang nước ấm vào.

Tử Ninh cẩn thận ngẩng đầu lên.

Yến Ký từ trên giường ngồi dậy, hai chân buông thõng, bàn chân to lớn cách một lớp vải mỏng đặt lên đùi nàng, vẻ mặt hờ hững.

Như thể coi Tử Ninh là ghế kê chân của hắn.

Cảm giác ấm áp làm cho Tử Ninh hơi giật mình, nàng định thần lại.

Nàng thử hơi động đậy, nhìn vẻ mặt Yến Ký không có gì khác thường, trong lòng lập tức hiểu được hắn không định truy cứu lỗi lầm của nàng.

Nữ tử thanh lâu đều là kẻ tâm cơ, lắm mưu nhiều kế, gió chiều nào theo chiều ấy.

Nàng lập tức lấy tất cho hắn, dùng bàn tay ấm áp của mình nắm lấy đôi chân trần của hắn, xỏ tất vào chân rồi cúi đầu kiên nhẫn buộc nịt tất.

Vẻ mặt Yến Ký cuối cùng cũng dần dịu đi, hạ thân hắn cũng ngày càng lớn, yên lặng dựng thành một cái lều.

Tử Ninh làm việc gì cũng nhanh nhẹn, nàng xách giày cho hắn xỏ vào, rồi tiếp tục hầu hạ Yến Ký thay quần áo.

Hai người vòng ra sau tấm bình phong, Tử Ninh cởi tiết khố của Yến Ký ra, vật cứng kia lập tức bật ra, bang một tiếng đánh vào tay nàng khiến tay Tử Ninh hơi run lên, nàng hơi ngoảnh mặt đi rồi nắm lấy vật nóng bỏng kia của hắn, nhắm vào bồn cầu.

Yến Ký cảm thấy bàn tay mảnh khảnh của nàng mềm mại như không xương, hơi ấm từ lòng bàn tay khiến dươиɠ ѵậŧ hắn càng cương lên hơn, mạch máu xung quanh thình thịch nhảy lên, không tiểu ra được.

Hắn thở dài một hơi, day trán, ánh mắt nhìn về phía mặt nàng.

Tay nàng đang cầm dươиɠ ѵậŧ của hắn, hơi quay mặt ra chỗ khác, tóc đen tán loạn, quần áo xộc xệch, trên mặt còn có vết đỏ như bị gối đè lên, đôi mắt hạnh của nàng ngập nước.

Mới sáng tinh mơ đã thấy hắn cương lớn như vậy, nàng có chút ngượng ngùng.

Yết hầu Yến Ký lăn lộn, dươиɠ ѵậŧ cọ vào lòng bàn tay của nàng. Mềm nhẵn cứng rắn dán vào chỗ mẫn cảm trong bàn tay, cực kỳ nóng bỏng.

Tử Ninh giật mình, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, lại phát hiện vẻ mặt của hắn vẫn như thường, chỉ bình tĩnh nói: “Nước lạnh.”

Nàng buông tay ra, dươиɠ ѵậŧ cứng rắn lập tức bang một tiếng đánh vào bụng dưới của hắn, thẳng tắp dựng thẳng lên.

Hắn trước giờ luôn tự kiềm chế, nếu đổi lại là người khác chỉ sợ đã sớm túm bừa một tỳ nữ giải tỏa du͙© vọиɠ rồi.

Tử Ninh dùng một cái khăn ướt nhúng nước đá, quấn vào người hắn.

Cảm giác lạnh buốt làm dươиɠ ѵậŧ cương cứng của hắn từ từ mềm xuống.

Yến Ký chậm rãi hít thở, đợi đến khi dươиɠ ѵậŧ đã hoàn toàn mềm xuống, Tử Ninh liền cởi khăn ra, nắm lên dươиɠ ѵậŧ đang rũ xuống của hắn, giúp hắn tiểu ra.

Yến Ký nuốt nước bọt, hít thở thật sâu kìm nén du͙© vọиɠ, cuối cùng cũng thuận lợi tiểu ra ngoài.

Cột nước từ đỉnh mã mắt dươиɠ ѵậŧ bắn ra tới, nướ© ŧıểυ vừa nhanh vừa mạnh bắn vào lớp cát hút mùi, phát ra thanh âm tí tách.

Tử Ninh cảm thấy vật trong tay cực kỳ nóng, trong đầu toàn bộ đều là cảnh tượng hôm qua hắn bắn bạch tinh lên mặt nàng.

Yến Ký từ trên cao nhìn xuống đỉnh đầu nàng, vẻ mặt bình tĩnh.

Sau đó Tử Ninh lấy khăn lau sạch cho hắn, thắt quần, lại giúp hắn lau mặt chải đầu, thay y phục.

Chờ đến khi y phục hắn đã chỉnh tề, nàng mới có thời gian rảnh rỗi rửa tay, cho người tiến vào dọn bữa.



Lúc Yến Ký ra ngoài, Tử Ninh cũng ôm kiếm theo sau.

Thanh Ô Sao Kiếm của thiên hạ đệ nhất kiếm khách Yến Ký, dài ba thước bảy tấc, nặng ba mươi ba cân, người bình thường muốn cầm lên đều phải cố hết sức mới nhấc được.

Ban đầu Tử Ninh hoàn toàn không thể nhấc được kiếm, Yến Ký trước kia cũng chưa bao giờ cho ai chạm vào kiếm của hắn.

Nhưng một tháng sau khi nàng được chuộc ra làm tỳ nữ, Yến Ký liền yêu cầu nàng học võ. Với nền tảng vũ đạo vững chắc, hơn nữa Yến gia còn có nội công tâm pháp không truyền ra ngoài, Tử Ninh tuy rằng tư chất bình thường nhưng chỉ qua hai tháng khổ tu, nàng đã có thể dễ dàng nâng kiếm hắn lên mà không tốn quá nhiều sức.

Kể từ đó Yến Ký đi đến đâu cũng mang nàng theo, nàng được giang hồ gọi là kiếm tì.

Lần này cũng không ngoại lệ, cho dù là đại hội võ lâm thì nàng cũng đi theo đằng sau Yến Ký.

Đại hội đang diễn ra cuộc tranh tài để tìm ra tân Võ lâm Minh chủ.

Lúc tiến vào võ trường, Yến Ký đi trước, một thân y phục huyền sắc thêu chỉ vàng, thần sắc lạnh nhạt tự phụ, tướng mạo tuấn tú cùng khí thế bức người.

Đằng sau hắn là một nữ tử xuyên y phục bạch sắc cùng mạng che mặt đang ôm kiếm bước vào.

Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Chẩm mộng cơ.

Trong sân các vị hào kiệt đang tỷ thí đều đồng loạt dừng lại, vô số ánh mắt dồn về phía Tử Ninh, mà vẻ mặt mỹ nhân vẫn thản nhiên như thường, chỉ cần một ánh mắt liền khiến thiên địa thất sắc.

Toàn trường yên tĩnh một lúc lâu, đến tận khi Tử Ninh ngồi xuống sau Yến Ký mới dần náo nhiệt lại.

Có một nữ tử thướt tha yểu điệu tiến đến châm trà, dáng người nàng mảnh khảnh, dễ nhận ra nàng ta đang trong tuổi xuân mơn mởn, trên mặt mang một tấm lụa mỏng che mặt, chỉ lộ ra đôi mắt hạnh mị hoặc.

Từ khi Tử Ninh trở thành người của Yến Ký, danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nhân của nàng ta liền biến mất. Nàng ta cũng không quan tâm lắm đến danh tiếng, cũng không cảm thấy mất mát gì, chỉ là tò mò sao sau khi Tử Ninh xuất hiện, liền không ai dám tự xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân nữa.

Nữ tử mang lụa che mặt này vốn muốn cố làm ra vẻ thần bí, nàng ta đoán rằng Chẩm mộng cơ trong truyền thuyết có lẽ chỉ là lời đồn phóng đại quá mức mà thôi, còn định vén khăn che mặt lên khiến mọi người kinh diễm một phen. Nhưng khi Tử Ninh vừa xuất hiện, nàng ta liền cảm thấy khăn che mặt như thể để che đậy cái xấu của mình, cũng không dám cởi ra nữa.

Sắc mặt nàng ta lúc trắng lúc đỏ, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, dựa theo kế hoạch ban đầu tiến lên châm trà cho Yến Ký.

Chẩm mộng cơ xinh đẹp thì như thế nào, chẳng qua chỉ là một ả kỹ nữ thân phận ti tiện, chỉ biết lấy sắc thờ người. Cho dù được chuộc thân thì cũng chỉ là nô tỳ mà thôi, không đảm đương nổi chức vị chủ mẫu của Mạc Bắc Yến gia.

Mà nàng, Bạch Dịch Yên, xuất thân trong sạch cao quý, y thuật cùng kiếm thuật cao cường, dù là phương diện nào thì nàng cũng đều hơn nàng ta.

Vậy mà Yến Ký lại không nhìn nàng lấy một cái.

Đại hội võ lâm vẫn tiếp tục diễn ra, các bậc cao nhân cùng các vị đại hiệp ngồi trên đài cao tuyển chọn ra được một thiếu niên làm tân Võ lâm minh chủ, tên là Giản Anh Hoa.

Sau đại hội, Yến Ký bị giữ lại dự tiệc.

Cùng xung quanh uống vài chén rượu, hắn thế mà lại không đặt ly xuống, uống tiếp hết ly này đến ly khác.

Tử Ninh ngồi quỳ sau lưng hắn, ngửi thấy mùi rượu trên người hắn càng ngày càng nặng, trong lòng thầm than đêm nay kiểu gì hắn cũng lại trằn trọc không yên rồi.

Trong một năm này Tử Ninh cũng biết được không ít thói quen của Yến Ký, hắn yêu thích kiếm đạo nhưng không phải là người si mê đến mức không quan tâm tới chuyện khác.

Hắn có xuất thân tốt, trước nay chưa từng chịu khổ, cho nên chịu không nổi bất cứ sự chậm trễ nào, cũng may Mạc Bắc Yến gia phú khả địch quốc, đủ để hắn hưởng thụ cả đời.

Nếu thức ăn không ngon hắn sẽ không ăn, không phải trà ngon thì không uống, chỉ ngủ lại ở tửu điếm của Yến gia, tuyệt không ngủ nơi màn trời chiếu đất, nếu không phải là tốt nhất thì hắn bằng lòng không ăn, không uống, không ngủ.

Ám ảnh sạch sẽ quá mức, ngày nào cũng phải tắm gội, lại quen có người hầu hạ, liền đi ngoài cũng phải nàng cầm giúp, ban đêm phải có người bên cạnh, luôn muốn đông muốn tây.

Nhưng tính tình hắn không xấu, dễ hầu hạ, dù cho nàng có hơi sơ xuất một chút thì hắn cũng sẽ không nói gì.

Chỉ có một thứ hắn không kiềm chế được, thích rượu.

Tử Ninh ngửi một chút, mùi rượu xộc lên khiến nàng không uống cũng thấy say, sắc mặt hơi đỏ lên.

Thiên nhật túy.

Nàng có chút sợ hắn sẽ uống say.

Cắn cắn môi, nàng thấy Bạch Dịch Yên lại tới rót rượu, vòng eo kia uốn éo so với nàng còn quyến rũ hơn, nhất thời không biết nói gì.

Đây là thật sự là muốn chuốc say Yến Ký.

Nàng từ phía sau nhìn chằm chằm hắn, phát hiện hai bên tai cùng cổ hắn không biết từ lúc nào đã đỏ bừng, dáng ngồi cũng có chút không đúng.

Công tử thế gia từ nhỏ đã phải chịu giáo dục lễ nghi, mặc dù Yến Ký không phải là người cứng nhắc, nhưng thói quen khắc sâu vào xương cốt không dễ thay đổi, mỗi cử chỉ hành động của hắn luôn lộ ra khí chất lịch sự tao nhã.

Vậy mà giờ phút này hắn lại nhấc chân để lên đằng trước, có chút không đúng lễ nghĩa.

Xung quanh đều là võ nhân giang hồ, uống rượu lên càng thêm rối tinh rối mù, dáng ngồi của Yến Ký xem như đã là trang trọng nhất ở đây rồi, không ai nhìn ra được có gì không ổn.

Nhưng Tử Ninh liếc mắt xuống một cái liền chợt hiểu ra.

Hắn là đang cương lên.



Yến Ký đã ba mươi mà còn sung sức như vậy.

Tử Ninh tâm tình phức tạp.

Lại nhìn thấy đĩa thịt nai đang ăn dở trên bàn, nàng liền hiểu ra.

Bạch Dịch Yên bên cạnh thường xuyên liếc mắt đưa tình, bày ra dáng người với hắn, nhưng Yến Ký vẫn luôn thờ ơ, uống hết ly này đến ly khác.

Chỉ là có thịt nai cùng rượu ngon trợ hứng, cả phòng nam nhân liền trở nên hỏa khí hừng hực.

Có người bắt lấy tỳ nữ bên cạnh, đè xuống đất liền lột váy, đao thật kiếm thật mà làm lên.

Giữa sân trong phút chốc trở nên hỗn loạn.

Tử Ninh nhíu mày.

Nàng từng theo Yến Ký qua nhiều yến tiệc thế này nhưng đây là lần đầu nàng gặp phải chuyện như vậy.

Nàng hoảng sợ ôm chặt lấy kiếm của Yến Ký.

Vỏ kiếm quẹt trên mặt đất.

Tai Yến Ký khẽ động, hơi nghiêng mặt nhìn nàng.

Lại nhìn giữa sân, hắn liền trở nên không vui.

Làm bẩn mắt nàng.

Hắn chậm rãi buông chén rượu, cạch một tiếng.

Có một số người uống chút rượu liền không biết chính mình họ gì. Giữa sân tuy nhiều tỳ nữ, nhưng lại không loá mắt bằng đệ nhất mỹ nhân cạnh hắn.

Có năm người rời bàn đi về hướng Tử Ninh, từ phía sau Yến Ký tiến đến.

Nàng dù chỉ trầm lặng ngồi ở đó, nhưng phong thái cùng dung mạo nàng cũng đủ mê hoặc lòng người.

Lúc bọn họ đến gần, một số người đứng xem bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Bảy bước, sáu bước, năm bước.

Hàn quang chợt lóe.

Máu bắn ra ba thước, cả năm người đều ngã xuống chết.

Tử Ninh chậm rãi ngước mắt lên, trong lòng ngực chỉ còn lại vỏ kiếm đen nhánh.

Yến Ký trong tay cầm kiếm, nheo mắt lại, vẻ mặt hơi say, trên người nồng nặc mùi rượu.

Máu từ lưỡi kiếm nhỏ từng giọt xuống nền đất.

Hắn tra kiếm vào vỏ, nửa người đè lên Tử Ninh.

Miệng hắn đều là mùi rượu say lòng người, nóng hừng hực mà thổi vào tai nàng: “Quay về.”

Tử Ninh đỡ lưng hắn, không chớp mắt dẫn hắn bước qua mấy thi thể kia.

Bạch Dịch Yên xụi lơ tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, trong lòng không khỏi kinh hãi.