Tử Ninh thể lực yếu kém lại phải cõng người cao lớn như Yến Ký, đi không được bao xa đã thở hồng hộc, vạt áo xộc xệch, tóc mai rối tung.
Cũng may là trời đã tối, trên đường cũng không có người đi đường, ánh đèn lập lòe mờ ảo nên hai người không cần phải để ý đến hình tượng.
Nàng cố đứng dậy nhìn đường, nhưng vai bị Yến Ký đè nặng làm nàng không ngẩng đầu lên được.
“Chủ nhân, chủ nhân?” Tử Ninh nhẹ giọng kêu hắn, bả vai nàng đau nhức.
Yến Ký có lẽ vì uống quá chén mà chỉ hừ một tiếng, nghe có vẻ vẫn mơ màng.
Tử Ninh chống kiếm đỡ hắn, hơi thở dốc.
Nàng dừng lại đổi tư thế, ôm chặt kiếm sợ rơi.
Yến Ký lại mơ mơ màng màng mà sờ loạn trong lòng nàng, cuối cùng hắn lấy lại kiếm tự ôm vào người. Toàn thân hoàn toàn đè lên trên người nàng.
Tử Ninh lùi về phía sau một bước, suýt chút nữa té ngã, vội vàng nắm lấy cánh tay hắn mới đứng vững.
Vừa rồi ngực nàng bị tay hắn sờ loạn một lúc, vạt áo bị mở ra khiến mặt nàng đỏ lên, chỉ có thể tự nhủ là hắn say quá rồi.
Yến Ký thở hổn hển trên vai nàng, mùi rượu nồng nặc kết hợp với trầm thủy hương đắt đỏ, còn có mùi hương nam tính của hắn cùng hơi thở nóng rực phả ra khiến cổ nàng nóng ran.
Hắn say quá rồi.
Tử Ninh không được tự nhiên mà nghĩ.
Nàng cẩn thận mà ôm lấy eo hắn, dựa hắn vào trên người mình.
Hắn mỗi ngày đều luyện kiếm, chưa bao giờ lơ là một ngày. Vòng eo hắn thon chắc chỉ cần một vòng tay là nàng có thể ôm hết.
Nàng ôm chặt hắn sợ hắn trượt xuống, lại bị té ngã khiến khắp người dính đầy bùn đất, cùng thân thể hắn dán sát một chỗ.
Nàng là lần đầu tiên được vòng tay rắn chắc của hắn ôm chặt như vậy, lông tơ trên người dựng hết lên, toàn thân tê dại, sắc mặt đỏ bừng.
Yến Ký khó chịu mà hừ một tiếng.
Tử Ninh nghiêng đầu khuyên hắn: “Chủ nhân, chỉ còn chút nữa là đến xe ngựa rồi, đi thêm một lát thôi.”
Yến Ký ừ đáp lại nàng.
Nhưng mà lúc đi ra ngoài lại chẳng thấy xe ngựa đâu, Tử Ninh mệt đến thở hổn hển, lại phát giác Yến Ký đang trượt xuống, không khỏi lại ôm chặt lấy hắn lần nữa: “Chủ nhân, chủ nhân…”
Yến Ký nhíu mày, tư thế hai người gần như dính sát vào nhau, hắn dụi dụi vào người nàng một chút.
Tử Ninh cảm giác được có một vật cứng rắn rất lớn va vào bụng nàng.
Nàng sững người, để mặc vật kia cọ vào bụng nàng, đâm cho nàng lảo đảo.
Chuyện này cực kỳ tệ.
Hắn gần như đã say đến mức không nhịn được nữa, nhưng mà giờ vẫn đang trên đường lớn.
Nghe thấy tiếng thở dốc của Yến Ký bên tai, Tử Ninh vô cùng lo sợ, trên mặt đỏ bừng: “Chủ nhân… trở về trước đã.”
Yến Ký thở ra một hơi dài trên cổ nàng, ừ một tiếng.
Tử Ninh kéo hắn về phía khách điếm.
Yến Ký say rượu, nàng nói gì hắn cũng nghe không rõ, cũng không đứng đắn như lúc thanh tỉnh, luôn quấy nhiễu nàng.
Dươиɠ ѵậŧ hắn vẫn luôn cọ vào eo nàng, thở dốc đầy sắc tình đến nỗi gần như rêи ɾỉ ra tiếng.
Tử Ninh nghiến răng, kéo hắn đi càng lúc càng nhanh.
Yến Ký lại không theo kịp, hai người lôi lôi kéo kéo, lảo đảo loạng choạng, làm hắn nhân cơ hội dùng vật kia đâm vào nàng mười mấy cái.
Nghe tiếng rên của hắn, nàng chắc chắn mỗi lần đâm mạnh như vậy hắn cũng được giải thèm, sung sướиɠ được chút.
Tử Ninh mồ hôi đầm đìa, sắc mặt đỏ bừng, cuối cùng cũng đưa được hắn trở về.
Thiển Bích thấy Tử Ninh kéo được Yến Ký say rượu trở lại, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.
Đôi mắt khép hờ của Yến Ký đột nhiên mở ra, lạnh lùng mà liếc nàng một cái.
Nàng vội vàng cúi đầu không dám nhìn, mang nước ấm đến.
Tử Ninh vốn tưởng hắn sẽ thả nàng ra khi đến nơi, không ngờ rằng người say rượu này không thuận theo mà buông tha nàng.
Hắn bám lấy nàng không buông, đến cả kiếm cũng ném lên trên giường.
Nam nhân dung mạo cực kỳ tuấn tú, mũi cao mắt sâu, hơi mang chút phong tình dị vực, mày rậm đen nhánh, trước kia ánh mắt luôn sắc bén khiến người khϊếp sợ, nhưng hôm nay sau khi uống rượu liền trở nên mê mang, lộ ra vẻ phóng đãng tùy tiện.
Đầu tóc hắn rối tung hất về một bên, tự mình kéo ra vạt áo, lộ ra cơ ngực đầy đặn, trông vô cùng lười biếng mất tinh thần.
Hắn hé miệng thở dốc, môi ướŧ áŧ đỏ tươi lấp lánh nước, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng, làn da bóng loáng, có một sợi tóc mai ướt sũng rủ xuống trên mặt hắn, cực kỳ mê người.
Trái tim Tử Ninh đập thình thịch, nàng cắn răng cụp mắt xuống.
Nàng nhân cơ hội đi lấy khăn vòng qua bình phong gỡ búi tóc xiêu vẹo rối bời xuống, búi lại thành búi thấp gọn gàng, chỉnh lại y phục, kéo chặt đai lưng rồi mới quay lại.
Yến Ký vẫn đứng đấy, nhìn xuống đất như đang suy nghĩ gì đó.
Tử Ninh trong lòng nghi hoặc, đi qua đi lại mới thấy thì ra là hắn đang ngẩn người.
Uống nhiều đến mức đầu óc không tỉnh táo.
Nàng dỗ dành hắn: “Chủ nhân, nô tỳ hầu hạ ngài thay quần áo.”
Yến Ký lúc này mới chậm rì rì duỗi ra hai tay, để nàng cởϊ áσ ngoài nhăn nhúm ra cho hắn.
Tử Ninh để quần áo sang một bên, lúc quay người lại đã thấy mái tóc dài của hắn tán loạn, nửa người trên trần trụi, tự mình cởϊ qυầи ra, dùng ngón tay đùa nghịch hạ bộ nhịn đến mức đỏ bừng cương cứng của hắn.
Mặt nàng lập tức đỏ bừng, cổ cũng nóng lên.
Hắn đang làm gì vậy!
Quá sắc tình.
Yến Ký thở dài một hơi, khảy cái vật ngẩng đầu cương cứng kia một chút, lại bỏ tay ra nói với nàng: “Tới đây, cởi ra cho ta.”
Tử Ninh cắn răng bước tới, quỳ xuống cởϊ qυầи cho hắn.
Nàng quỳ dưới chân hắn, cách một khoảng cũng có thể cảm nhận được sức nóng kinh người từ dươиɠ ѵậŧ đang lắc lư trên đầu nàng.
Nàng nhờ hắn nhấc chân lên để cởi giày và tất cho hắn, lại cởϊ qυầи hắn xuống, Yến Ký cũng ngoan ngoãn nghe theo, dươиɠ ѵậŧ vài lần bạch bạch mà đánh vào đỉnh đầu nàng.
Yến Ký khẽ rên một tiếng, thở đến vô cùng gấp gáp.
Da đầu Tử Ninh tê dại.
Lẽ nào trong thịt nai có xuân dược? Cái kia của hắn cứng đến mức sắp nổ tung rồi.
Yết hầu Yến Ký lăn lộn, ánh mắt mang theo chút men say nhìn chằm chằm nàng, nhưng lại sáng ngời, rõ ràng khiến người kinh sợ nếu nhìn vào.
Tử Ninh kéo hắn đi tắm rửa, nhưng Yến Ký lắc đầu.
Hắn gẩy dươиɠ ѵậŧ dưới thân, khàn khàn nói: “Uống nhiều quá, muốn tiểu.”
Sắc mặt Tử Ninh đỏ bừng, khó trách trước mặt nàng hắn lại đùa nghịch thứ đồ kia. Nàng phát hiện hắn vẫn đứng sững trước bồn cầu, chần chừ một chút, vẫn là vươn tay đỡ cho hắn.
Yến Ký hít một hơi thật sâu, dươиɠ ѵậŧ bị nàng cầm trong tay vẫn luôn run lên, nhưng không có tiểu ra ngoài, ngược lại từ đỉnh mã mắt chảy ra một ít dịch nhầy trong suốt.
Đó là tϊиɧ ɖϊ©h͙ lúc cảm xúc kích động.
Tử Ninh nghĩ thầm, nàng thật sự không nhúc nhích, cũng không câu dẫn hắn.
Nhưng Yến Ký cuối cùng cũng nhịn không được, hừ một tiếng, đột nhiên kéo lấy tay nàng nắm chặt vật kia, loát qua loát lại hai lần.
Đầu óc Tử Ninh lập tức trống rỗng.
“…Chủ nhân…”
Nô tỳ dám bò giường ở Yến gia sẽ bị lôi ra ngoài đánh chết.
Hắn muốn làm chuyện ấy với nàng sao?
Yến Ký buông tay nàng ra, thở ra một hơi dài, thanh âm khàn khàn nói: “Không được, phải xuất tinh trước đã.”
Đây là lời dơ bẩn gì vậy.
Tử Ninh nói không ra lời, mặt đỏ tai hồng mà liếc nhìn hắn, trong mắt đều là cơ bắp vạm vỡ trên người hắn.
Hắn người cao chân dài, chỉ cần đứng khỏa thân ở đó liền khiến người ta kinh ngạc, chưa kể đến hình dáng dươиɠ ѵậŧ lúc cương lên cũng cực kỳ thu hút sự chú ý.
Yến Ký xoay người, loạng choạng lảo đảo ngồi xuống sạp thấp trong phòng tắm.
Hắn dạng chân ra, đôi tay đè lại vật kia, mạnh mẽ loát động từ đầu đến gốc.
Hắn ngửa đầu thở dốc, yết hầu lăn lộn, bộ dáng cực kỳ da^ʍ mĩ.
Tử Ninh chân tay luống cuống mà đứng sững tại chỗ không biết làm sao, Yến Ký một mình ngồi trên sạp, thở hổn hển vuốt ve chính mình.
Nàng có nên rời đi không.
Nghĩ đến đây, nàng hơi cử động mũi chân.
Yến Ký đột nhiên rêи ɾỉ một tiếng, tựa như thống khổ lại như sốt ruột, ngửa đầu nằm trên sạp.
“Tử Ninh…” Hắn khẽ rên.
Tử Ninh cảm thấy tê dại từ lỗ tai xuống bụng dưới, hạ thân nóng lên, dường như có thứ gì đó chảy ra.
Hôm nay nàng thật sự đã phải chịu đựng quá nhiều kí©ɧ ŧɧí©ɧ, có phản ứng cũng là chuyện đương nhiên.
Huống chi hắn vậy mà lại gọi tên nàng dưới tình huống như vậy.
Yến Ký dùng một tay nắm dươиɠ ѵậŧ, nôn nóng mà mạnh mẽ xoa bóp khiến dươиɠ ѵậŧ bị siết đến đỏ bừng, nhưng dường như không có tác dụng gì, du͙© vọиɠ mạnh mẽ đến mức khó giải tỏa.
Tiếng thở dốc của hắn mang theo đau đớn, thanh âm run rẩy nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói: “Tử Ninh… lại đây giúp ta.”
Tử Ninh cứng ngắc bước tới.
Nàng chưa duỗi hẳn tay ra đã bị hắn ưỡn eo dùng qυყ đầυ cương cứng đâm vào lòng bàn tay nàng.
Hắn vội vàng ấn tay nàng xuống, làm ngón tay nàng khép lại, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ hắn, thở dốc nói: “Tay kia…”
Tử Ninh mím chặt môi, tay còn lại cũng nắm lấy hắn.
Yến Ký ẩn nhẫn khẽ rên một tiếng, đỉnh hông mấy cái rồi thấp giọng nói: “Sờ ta đi.”
Tử Ninh quay đầu ra chỗ khác.
Yến Ký thấy thế cũng không giận, hắn vừa khéo có thể quang minh chính đại mà nhìn chằm chằm tai nàng.
Đỏ tươi lấp lánh như pha lê, cực dễ khiến người thương nhớ.
Hắn liếʍ môi, cầm tay Tử Ninh chậm rãi loát động lên.
Đường chỉ tay của nàng vừa nhạt vừa mảnh, từ góc độ bói toán mà nói thì số mệnh nàng sẽ cả đời lận đận, chỉ có thể dựa vào cung mệnh của người khác.
Hắn cẩn thận cảm thụ lòng bàn tay non mịn của nàng cọ qua cọ lại dươиɠ ѵậŧ hắn, rêи ɾỉ như dã thú thấp giọng gào rống, cầm tay nàng động càng lúc càng nhanh, càng ngày càng gấp.
Hắn vươn một chân giẫm lên đầu gối đang quỳ của nàng, mượn lực đẩy hông hết lần này đến lần khác, va chạm thọc vào rút ra trong tay nàng.
Lòng bàn tay Tử Ninh bị cọ phát đau, cảm giác bị hắn dẫm nhẹ lên lúc ẩn lúc hiện, dươиɠ ѵậŧ hắn thình thịch nhảy lên, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy đầy một tay dần trơn trượt làm nàng loát động cũng thông thuận hơn.
Lòng bàn tay hắn nóng bừng, dươиɠ ѵậŧ hắn còn nóng hơn. Hắn ấn chặt ngón tay của nàng, dẫn dắt nàng vuốt ve thứ đó hết lần này đến lần khác, bụng dưới phập phồng kịch liệt, đẩy hông đâm mạnh, liên tục đánh vào tay nàng phát ra tiếng bạch bạch.
Hắn dường như bị hụt hơi, yết hầu lăn lộn, ánh mắt mê ly, từ cổ đến ngực đều đỏ bừng lên.
Thật lâu sau, Tử Ninh dần bớt khó chịu, nàng phát hiện đôi lúc hắn cố tình lấy ngón tay nàng vuốt ve đỉnh lỗ nhỏ trên dươиɠ ѵậŧ, mỗi lần sờ đến chỗ đó hắn đều thẳng người khẩn trương mà run lên, nín thở cho đến khi tay nàng rời khỏi đó, hắn mới nặng nề thả lỏng, cơ bụng chuyển động liên tục.
Vừa mỏng manh, vừa mâu thuẫn.
Làm người khác đau lòng hắn.
Nhịn thành như thế này đúng là làm khó hắn.
Tử Ninh thở dài trong lòng, cho hắn tùy ý dùng tay nàng thống khoái một hồi.
Cuối cùng Yến Ký cố tình không nói cho nàng biết, hắn siết chặt tay nàng, dùng sức làm nàng nắm lấy hắn, bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c đặc sệt vào lòng bàn tay nàng, lại bởi vì nắm quá chặt nên tϊиɧ ɖϊ©h͙ nhớp nháp từ khe hở bàn tay nàng dần chảy ra.
Tử Ninh giật mình, nhìn chằm chằm bạch tinh với vẻ mặt khϊếp sợ.
Yến Ký ngẩng đầu lên thở dốc, cầm tay nàng từ từ di động trên cán dươиɠ ѵậŧ, vuốt ve vật còn chưa mềm xuống kia, thở đến cực kỳ ái muội.
Một lát sau, hắn mới chậm rãi buông tay nàng ra, từ trên giường ngồi dậy.
Tử Ninh mở hai bàn tay dính đầy bạch tinh ra, nhất thời không biết làm gì, chỉ biết nhìn nó nhão nhão dính dính chảy xuống cổ tay.
Hiếm khi nàng trông ngơ ngác ngốc ngốc như vậy.
Yến Ký không đành lòng làm khó nàng, cầm tay nàng đặt lên trên đùi hắn.
Để bàn tay bị cọ đến đỏ lên, dính đầy nùng tinh trắng đυ.c của nàng bôi lên trên đùi hắn.
Ngón tay Tử Ninh co vào rồi lại duỗi ra, cảm thấy chính mình làm dơ đùi chủ nhân, lại cảm giác được trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, ngẩn ra hồi lâu.