Hệ Thống Dâm Nữ: Bảy Giấc Mộng Xuân

Chương 12: Cam Cam Của Anh

Hơi thở Tô Tố Nhiên trở nên nặng nề, nói cô không có ham muốn với Chu Tước là giả. Có mấy ai cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh?

Chiếc chăn mỏng phủ lên người Tô Tố Nhiên, váy ngủ bị kéo lên hết cỡ, lộ ra hai bầu ngực trắng như tuyết. Một tay Tô Tố Nhiên nhéo đầṳ ѵú, cơn sóng kí©ɧ ŧìиɧ khiến cô mê đắm, tay còn lại lần là xuống khu vườn ẩm ướt bên dưới.

Hai mắt Tô Tố Nhiên mờ nhoà, tia nước vỡ vụn chảy theo khoé mắt rơi xuống gối. Mùi hương của Chu Tước khiến đầu óc cô lâng lâng, đôi chân dài run rẩy không ngừng đạp vào nhau.

Cơ thể của Tô Tố Nhiên vừa mới lớn, chẳng qua được mấy chốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ đã đạt cao trào lần đầu tiên.

Cô vừa ra, lại còn ngay trên giường của Chu Tước.

Cổ họng Tô Tố Nhiên vừa khô vừa đắng, hai cánh hoa trước ngực dứng đứng, bộ dáng vẫn còn chưa thoả mãn.

Giữa hai chân nhớp nháp thôi thúc Tô Tố Nhiên bật dậy, ôm gối chạy về phòng.

Bởi vì dậy muộn, Tô Tố Nhiên đến ăn sáng còn không kịp. Chu Tước không biết đã đi đâu, có lẽ là đợi không nổi đã đến trường trước.

Tô Tố Nhiên đến lớp vừa kịp giờ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừn, hơi thở rối loạn. Đường Lật đưa cho cô chai nước suối, cười tà mị.

“Chà, từ đầu năm tới bây giờ mới thấy mỹ nữ Tô trễ giờ đó nha.”

“Mau xuất ra khỏi người cậu ấy đi, Ôn Tĩnh.” Tô Tố Nhiên uống nước, đôi môi hồng hào lập tức phủ một lớp nước trong suốt.

Đường Lật cười ha hả, thôi không đùa nữa. Cô ấy lôi ra bài kiểm tra vật lí từ ngăn bàn, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc.

“Mỹ nữ Tô, tuy cậu đẹp tới mức có thể dựa vào nhan sắc kiếm tiền. Nhưng trong lúc đang đặt mông ở ghế nhà trường, ăn nằm trong lớp mình, cậu vẫn phải chăm chỉ học tập.” Đường Lật xoè bài kiểm tra ra, “Toán học, hoá học, sinh học cậu tương đối ổn. Duy chỉ có vật lý là như thế này.”

Bài kiểm tra đề tên Tô Tố Nhiên, ba mươi hai trên một trăm điểm.

“Bên cạnh cậu có một học bá cực giỏi vật lý, vậy mà, chậc chậc.” Ôn Tĩnh thình lình xuất hiện, bàn tay càn rỡ vỗ mông Tô Tố Nhiên, “Nếu mình là anh cậu, hai quả đào này sẽ có màu của trái đào thật!”

Tô Tố Nhiên cắn môi nhận lấy kết quả, nếu cứ duy trì như vậy đến cuối kì thì e là không ổn.

Tâm trạng ủ dột đeo bám cô đến tận giờ tan học, bầu trời mây đen dày đặc, báo hiệu cơn giông nặng hạt sắp sửa gột sạch thành phố.

Điện thoại Tô Tố Nhiên hết pin, cô đành đi bộ đến trạm xe buýt.

Vừa mới ra khỏi cổng trường, cơn mưa đã lập tức đột kích. Tô Tố Nhiên ướt như chuột lột, ngay khi cô hạ quyết tâm chạy thẳng ra trạm xe buýt, trên đầu thình lình xuất hiện một chiếc ô màu đen.

“Thời tiết mấy hôm nay bất thường.” Hà Quý Diệu mỉm cười, hai chiếc má lúm xoắn sâu trên gò má anh ta, “Cậu phải nhớ mang theo dù chứ, bạn học Tô.”

Người này, nói đến cũng thật kì lạ, anh ta biết trước cô sẽ chọn ban tự nhiên, đến cả tên cô cũng biết rõ.

Tô Tố Nhiên cảnh giác, muốn ôm cặp né tránh, “Tôi không sao, cậu cứ đi trước đi.”

Hà Quý Diệu chớp mắt, dáng vẻ khó hiểu, “Tôi mà đi bây giờ thì cậu phải làm sao? Tôi cũng đến trạm xe buýt, chúng ta cứ đi chung đi.”

Trời mưa nặng hạt, rơi vào má Tô Tố Nhiên đau rát.

Xe buýt giờ tan tầm cực kì đông người, dáng người Tô Tố Nhiên nhỏ nhắn, bị đẩy qua hết người này đến người khác. Cuối cùng, Hà Quý Diệu ôm lấy eo cô, giữ cho người Tô Tố Nhiên đứng vững.

Vòng tay của Hà Quý Diệu khác hẳn cảm giác Chu Tước, dẫu cùng là thanh niên ở chung độ tuổi. Lúc cô nằm trong l*иg ngực của Chu Tước, anh mang đến cho cô cảm giác tràn ngập chiếm hữu, nhưng cũng rất an toàn ấm áp.

Hà Quý Diệu lại thiên hướng nhẹ nhàng thong dong, mặc cho Tô Tố Nhiên quẫy đạp. Anh ta tuy không cao như Chu Tước, nhưng cũng là tư thái ở trên nhìn xuống. Tô Tố Nhiên không mấy thoải mái, ngay khi đến nơi đã lập tức nhảy xuống.

Mưa rơi trên tóc cô, vương vào làn mi cong, áo đồng phục bị ướt dính sát vào cơ thể để lộ đường cong uốn lượn. Tô Tố Nhiên không hề hay biết, cô cúi đầu tỏ ý cảm ơn rồi chạy mất.

Ánh mắt của Hà Quý Diệu rong đuổi theo bóng hình trong mưa, dần dần mất hút trong màn mưa đυ.c.

Lúc Tô Tố Nhiên về đến nhà, ướt đến không chịu nổi. Cô mệt mỏi mở cửa, chỉ muốn nhanh chóng ngâm mình trong bồn nước nóng.

Chu Tước từ bên trong đi ra, hai người đều vội vàng như nhau. Trán Tô Tố Nhiên đập mạnh vào l*иg ngực của anh, cô choáng váng ngã xuống đất.

“Cam Cam!”

Một giây trước khi ngã xuống, Tô Tố Nhiên thầm chửi tục, từ lúc nào mọi thứ Chu Tước làm đều dễ dàng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ ngủ say trong cơ thể non nớt này?

Chết tiệt, sao nhũ danh của cô từ miệng anh thoát ra lại gợϊ ȶìиᏂ như thế?