Thời gian cứ thế lẳng lặng trôi qua, những cuộc giao hoan vẫn đều đặn tiếp diễn, khi thì chớp nhoáng nơi căn phòng dụng cụ, khi thì được định sẵn tại khách sạn hoặc rạp xem phim, cũng có khi Long được nàng dẫn về khu nhà của mình nhưng chỉ dừng lại ở phòng khách với cửa mở toang, bởi Hương không muốn bị hàng xóm dị nghị mặc dù chả ai dũng cảm quan tâm hay để mắt tới nàng. Yến thỉnh thoảng cũng tham gia cuộc vui sau giờ học, nàng cũng dần dần đâm ra yêu thích vị giáo viên khả ái này bởi một lý do đơn giản, ở cạnh Hương khiến mọi người đều hăng máu mà hì hục đến tận đêm khuya.
Nhờ có Hương mà công việc điều tra cũng thêm thuận lợi, nàng vốn dĩ là giáo viên lâu năm ở trường nên nắm rõ mỗi con người, mỗi thói quen và biểu hiện bất thường của họ. Từ những thông tin đó, cả ba nhanh chóng sàng lọc và cuối cùng, sau một tuần vất vả, đã thành công khoanh vùng được một vài đối tượng đáng ngờ. Sở dĩ mất nhiều thời gian như vậy là do cứ được một chốc là Yến lại không kìm nổi mà lôi hai người còn lại vào những cuộc ái ân, khiến cho tiến độ điều tra bị trì hoãn liên tục.
Nghi phạm đầu tiên cũng là người rất quen thuộc, bác sĩ Thái Ngọc Dương. Ông ta bị đưa vào diện tình nghi là vì thời gian gần đây, tần suất phụ nữ vào phòng ông ta ngày càng ít đi. Với bản tính da^ʍ dê của hắn thì ắt hẳn có một việc gì đó trọng đại đang chiếm lấy thời gian.
Người thứ hai là một nữ giáo viên trẻ tuổi, cũng là cô giáo chủ nhiệm của lớp Yến, vừa vào dạy ở trường được ba năm nay. Giờ giấc đi dạy và thói quen sinh hoạt, làm việc của cô ta không có gì đáng chú ý, thế nhưng gần đây, trên người cô ta lại thỉnh thoảng xuất hiện những món phụ kiện, đồ lót hoặc trang sức đắt tiền. Tuy rất khéo léo che đậy, thế nhưng không thể qua khỏi cặp mắt tinh tường, sành sỏi của hai người phụ nữ. Hương biết rõ hoàn cảnh và tiền lương của nàng ta không thể đáp ứng được nhu cầu mua sắm như thế.
Nhân vật khả nghi cuối cùng là bà kế toán đỏng đảnh luôn túc trực ở khu văn phòng. Từ trước tới nay, bà ta luôn nổi tiếng là khó khăn, chi li từng chút một. Chưa có học sinh nào được phép trễ hẹn học phí dù chỉ một ngày, một buổi, chưa có giáo viên nào được dễ dàng ứng một đồng lương trừ khi cô Lan hiệu trưởng đích thân can thiệp. Vậy mà, năm học này, bà ta gần như biến thành con người khác. Tuy rằng học phí thì vẫn không thiếu hụt đồng nào do người người, nhà nhà đều tự giác hoàn thành nghĩa vụ nếu không muốn bị bêu rếu, sỉ nhục như những năm qua, thế nhưng những khoản chi khác đều được chấp thuận dễ dàng, một vài thầy cô sau khi ứng lương thành công thậm chí còn không tin vào sự thật.
Sau khi đã xác định mục tiêu, mọi người nhanh chóng lên kế hoạch điều tra. Đến thời điểm này cũng đã trải qua một tháng rưỡi kể từ khi nhập học. Long quyết định sẽ chia nhau hành động, nó sẽ phụ trách điều tra tên bác sĩ da^ʍ ô, Yến sẽ tìm cách làm thân với cô chủ nhiệm còn bà kế toán sẽ do Hương theo dõi. Nó đã dùng Long nhãn dò xét qua hai người phụ nữ kia và xác định họ chỉ là người bình thường nên yên tâm giao phó cho hai nàng.
Hôm sau… Tiếng chuông báo giờ vào học quen thuộc lại vang lên. Hôm nay cũng là ngày mà Hương đứng lớp. Dù rất tiếc nuối khi không được ngắm nhìn thật lâu cô vợ giáo viên nóng bỏng trong bộ váy ngắn cúp ngực màu đen huyền bí, được khéo léo che đậy sau bộ vest công sở khoét sâu, Long phải bấm bụng xin phép được về sớm với lý do nhà có việc gấp. Sau khi được Hương dễ dàng chấp thuận, nó lững thững bước đi bỏ lại sau lưng những ánh nhìn vương vấn, thèm khát của đám nữ sinh. Đi qua cửa sổ, Long không quên gởi đến cô bạn cùng bàn một cái hôn gió nồng thắm và được đáp lại bằng 3 con chữ được nàng chuẩn bị sẵn trên giấy “CÚT”. Vốn đã quá quen với cách thể hiện tình cảm nồng thắm của nàng, Long cười toe toét rồi trong chớp mắt khuất dạng sau dãy hàng lang.
Xuống đến sân trường, Long khéo léo tránh khỏi mọi tầm mắt rồi nhanh chóng chọn một chỗ ẩn nấp an toàn, lặng lẽ quan sát về hướng căn phòng y tế. Khoảng 15 phút sau, cánh cửa mở toang, bác sĩ Dương trong dáng điệu vội vã nhanh chóng rời khỏi phòng làm việc. Sau khi cẩn thận kiểm tra cửa nẻo, ông bước nhanh về phía khu cao ốc văn phòng. Tối qua, nó đã được Hương thông báo rằng hôm nay sẽ có cuộc họp giữa các phòng ban do bà kế toán tổ chức, để thống nhất về việc đầu tư trang thiết bị cũng như cải tổ những vấn đề tồn đọng lâu nay.
Bóng ông Dương vừa khuất sau cánh cửa khu cao ốc, Long đã xuất hiện ngay trước phòng y tế. Chỉ thấy nơi này cũng được trang bị hệ thống khoá mật mã hiện đại như căn phòng sung sướиɠ của Long và Hương ở góc cầu thang đầu dãy. Long nhanh chóng kích hoạt Long nhãn để dò tìm dấu vân tay trên các phím số, nhưng nó lại quên mất một điều là ông ta thường xuyên đeo găng tay y tế, thế nên Long nhãn cũng chỉ nhìn thấy những dấu vết mờ mờ, không thể xác định rõ. Long còn đang gãi đầu gãi tai nhìn trân trân vào những con số trên tường thì một giọng nói the thé từ phía cuối hàng lang vang tới làm nó giật thót mình:
- Này, cậu đang làm gì đấy?
Long nhìn kỹ thì ra đó là bà Đào đầu bếp, nhân tình của ông bác sĩ mà trước đây đã bị nó bắt tại trận. Dường như bà ta cũng nhận ra Long nên nhanh chóng tiến lại gần, trong khi nó đang lúng túng trả lời vọng theo tiếng gọi:
- Dạ, em tìm bác sĩ Dương có việc ạ, xuống đây thì thấy đóng cửa.
Những tiếng “lộp cộp” từ đôi guốc gỗ càng lúc càng rõ nét, bóng hình oai vệ của bà đầu bếp cũng dần hiển hiện rõ ràng hơn trong đôi mắt cậu học trò. Rất nhanh, bà Đào đã đến bên cạnh Long, miệng cười tươi tắn như hoa loa kèn nở rộ. Giọng nói của Đào trở nên ngọt như mía lùi:
- Em là… Long phải không, lần trước, chúng ta đã gặp nhau rồi.
- Dạ, chào cô Đào, em có nghe bác sĩ Dương kể về cô.
- Hứ, lão già đê tiện ấy chắc không nói gì tốt đẹp đâu phải không? À mà, em bị đau hay sao mà xuống đây - Đào áp lại gần ra chiều quan tâm, bàn tay đã như một tia chớp sờ nắn bắp tay lực lưỡng của cậu học trò.
- Dạ… không… không có gì nghiêm trọng đâu ạ, em quay lại tìm bác Dương sau cũng được… - Long lo lắng rụt tay lại
- Xí, người ta lo lắng chứ có làm gì đâu. Hay là để cô mở cửa cho em vào trong đợi ông ấy, sẵn nghỉ ngơi luôn nhé.
- Ơ, cô vào trong được ạ, em thấy cửa khóa rồi?
- Hì hì… mật mã mở cửa ông ấy nói với tui lâu rồi, muốn vào thì để tui mở cho.
- Dạ… vậy cũng được, để em vào chờ bác Dương. Em cảm ơn cô nhiều.
- Ơn nghĩa gì đâu nè… - Nói rồi, Đào quẹt tấm thẻ đen giống cái của Hương rồi nhập vào dãy số, cánh cửa lập tức được mở ra - Vào đi em.
“Dạ”, Long ngoan ngoãn như chú cừu non sắp bị làm thịt rồi lủi thủi bước vào trong. Nó không thể bỏ qua cơ hội điều tra tốt như thế này. chỉ có điều… “Cạch… tít… tít” - Âm thanh báo hiệu cửa khoá mà nó thường nghe khi lén lút vụиɠ ŧяộʍ trong kho dụng cụ lạnh lẽo vang lên. Bà Đào dĩ nhiên không để nó lại một mình bơ vơ trong căn phòng trống.
- Ơ… dạ… cô… để em ở đây đợi cũng được ạ… em không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của cô…
- À, em yên tâm… công việc cô đã làm xong hết rồi… giờ thì cô đang tự do, thoải mái lắm… hí hí…
- Dạ… hay là mình cứ mở cửa cho mát… với lại, chút nữa bác Dương về, lại nghĩ em vào đây trộm cắp gì thì không hay ạ… - Long cố gắng tìm đường thoát cho mình.
- Hi hi… hôm nay lão đi họp với phòng kế toán rồi. Nghe đâu là được duyệt chi bổ sung thiết bị gì đấy, chắc phải hết cả buổi sáng. Mở cửa ra thì chút nữa bọn trẻ xuống lại ồn ào lắm, cô nhức đầu, nhức cổ lắm… - Nói tới đâu, Đào lại đưa tay lên minh hoạ tới đấy, nàng cố ý ưỡn cao bộ ngực vĩ đại của mình.
Long sợ sệt nghĩ rằng chắc hẳn hôm nay mình không thể tránh thoát được trò đùa của số phận. Điều lạ là, từ lúc vào phòng, càng nhìn nó càng cảm thấy những sự thay đổi trên gương mặt, vóc dáng của Đào. Vẫn là khuôn dáng ấy, nhưng những đường nét của ánh mắt, sống mũi, bờ môi đang từng chút từng chút một trở nên sắc sảo và hoàn mỹ hơn. Long sợ rằng mình đang bị ảnh hưởng bởi một tà thuật hoặc dị năng thần bí nào đó nên nó dùng cả Long nhãn để săm soi thế nhưng vẫn cùng kết quả.
Thấy Long cứ mãi ngẩn ngơ soi mói, Đào liền buông lời trêu chọc:
- Này… nhìn gì mà ghê thế… bộ chưa thấy đàn bà đẹp bao giờ à? Hí hí…
- Dạ… Không, không phải… chỉ là, chỉ là bây giờ trông cô hơi khác với mọi khi…
- Ơ, khác là khác thế nào… là xấu hơn hay đẹp hơn?
- Dạ… đẹp… đẹp hơn ạ.
- Thế thì mọi khi tui xấu òm đúng không?
- Dạ đúng… à không, chỉ là bây giờ trông cô đẹp hơn mà thôi. Suýt nữa em không nhận ra luôn.
- Hi hi… cũng dẻo miệng đấy… Thế bây giờ trả công cô như thế nào nào?
- Dạ… trả… trả công gì ạ?
- Hừm… công cô dắt em vào đây chớ còn gì. Cô không cần biết em muốn gì, nhưng giờ phải trả công cô trước đã… hì hì…
Không đợi Long trả lời, Đào đã nhanh chóng tháo phăng hàng cúc áo đang trải đều bên ngực phải. Bộ đồ đồng phục đầu bếp rộng thùng thình lập tức được khai mở, hiển lộ bên trong là một cơ thể nõn nà, uốn khúc được che đậy hờ hững bởi cái tạp dề còn vắt bên ngoài.
Long há hốc mồm trước sự nóng bỏng của những đường cong tạo ra khi nàng vứt bỏ lớp áo vướng víu. Đào nở một nụ cười duyên dáng như khóm cúc hoạ mi rung rinh trong gió. Nàng kéo lấy chiếc quai cặp đang vắt chéo lên bờ ngực vạm vỡ hướng vào dãy sofa. Long như bị hớp hồn bởi thân thể nóng bỏng và nụ cười đầy mê hoặc. Đến giờ phút này, nó đã không còn nhận ra bà đầu bếp sồ sề hôm nào mà chỉ thấy một quý bà kiêu sa, quyến rũ như đóa hồng nở muộn.
Tâm trí Long không biết từ bao giờ đã đập nát ý tưởng trốn chạy, thay vào đó là sự cam tâm tình nguyện hiến dâng thân xác. Khi Long đã yên vị trên băng ghế dài êm ái, Đào bắt đầu phục vụ nó bằng những màn uốn éo vô cùng khiêu gợi. Chiếc tạp dề nhỏ bé không thể làm tốt chức năng che đậy cơ thể, nhất là với hai bầu vυ' ngồn ngộn, căng tròn kia. Màn kɧıêυ ҡɧí©ɧ càng lúc càng nóng bỏng, Long được chiêm ngưỡng trọn vẹn khi thì là bầu vυ' trắng nõn, căng phồng nảy tưng tưng, khi thì là mảng thịt nung núc của hai bắp đùi, mỗi khi chiếc tạp dề được kéo lên từ từ đến sát mép cửa mình. Cứ thế, cứ thế, Đào đã phóng tót lên sofa, chà xát cửa mình vào hạ bộ căng cứng của Long lúc nào mà nó cũng không biết.
“Hơ… hơ…” Hai tiếng rên dâʍ ɖu͙© đồng thanh khởi xướng khi hai con người nóng bỏng hoà quyện vào nhau. Dứt tiếng, Long đã không còn ngại ngùng gì nữa, nó biết đây phải là lúc thể hiện khí phách của thằng đàn ông. Hai tay nó lập tức bấu chặt vào hai bờ mông phì nhiêu, láng mịn của nàng mà xoa bóp, đồng thời trợ lực cho Đào chà xát âʍ ɦộ trên khúc thịt đã căng cứng của nó. Miệng nó đang làm nhiệm vụ trừng phạt hai bầu vυ' đã tác oai tác oái nãy giờ, những tiếng chùn chụt khi nó ngậm cả bầu sữa vào miệng, tiếng nhóp nhép khi nó nhay nhay đầu ti hồng thắm, và tiếng lách tách khi lưỡi nó khẩy liên hồi hết bên này đến bên khác.
Đào cong hẳn người ra sau, miệng ú ớ không thốt nên lời bởi cảm giác sung sướиɠ mãnh liệt từ khắp nơi trên cơ thể. Người đàn bà khiêu gợi đã mất hoàn toàn thế chủ động mà đắm chìm vào kɧoáı ©ảʍ. Nàng buông xuôi khi Long xoay người đặt cơ thể của mình xuống chiếc sofa. Nàng mặc kệ Long mạnh mẽ bứt phăng chiếc tạp dề ra khỏi cơ thể. Nàng nhắm mắt, vừa tận hưởng những cái vuốt dọc khe l*и, vừa nhấm nháp ngón tay đang chơi trò đuổi bắt với cái lưỡi của mình.
Nàng mở mắt ra khi những kɧoáı ©ảʍ bỗng nhiên biến mất rồi trợn tròn đôi mắt ngắm nhìn khúc thịt vĩ đại đang lừng lững tiến sát đến bên gương mặt. “Chát… chát… “ Long vỗ vỗ ©ôи ŧɧịt̠ lên gương mặt yêu kiều như ra hiệu cho bờ môi kia hé mở. Nàng ngồi bật dậy, ngửa đầu lên dựa vào thành ghế sofa êm ái. Long hiểu ý, nó bước lên, hai chân đặt ở hai bên cơ thể của Đào, hơi khuỵu gối canh chỉnh ©ôи ŧɧịt̠ ngay vòm miệng rồi từ từ đút vào. Bờ môi của nàng mở to hết mức, đến khi con quái vật kia tiến vào được ¾ thì nàng vỗ bôm bốp vào hai bắp đùi của Long, nước dãi nàng bắt đầu dàn dụa ra khóe miệng, mắt thì trợn ngược. Long giữ nguyên vị trí cho nàng quen dần, sau một lúc, Đào nhúc nhích bờ môi đã mỏng tang do khoang miệng bị căng quá mức, chắc nàng đang cố gắng để nuốt trọn ©ôи ŧɧịt̠ cho nó. Long hiểu ra, nó đưa tay vuốt ve mái tóc hạt dẻ xoăn tít của nàng như một lời cảm ơn và cảm thông sâu sắc.
Nó từ từ rút dần ©ôи ŧɧịt̠ trong ánh mắt có đôi chút tiếc nuối của Đào, nhưng chắc nàng cũng hiểu: việc khó khăn này tạm thời chưa thể bù đắp bằng nỗ lực. Thay vào đó, đôi môi kia bấu chặt hơn vào lớp da nóng ấm, sự ma sát mạnh mẽ làm Long sướиɠ đến phát điên. Nó cứ thế dần dần đẩy cao tốc độ ra vào khoang miệng nóng ấm. Phía dưới, Đào mê mẩn ngắm nhìn những động tác mạnh mẽ, đầy nam tính, tay nàng không kiềm chế nổi hết moi tới móc bên trong lỗ l*и của mình.
Long giảm dần tốc độ khi người đàn bà bên dưới nhắm nghiền đôi mắt sắc sảo. Cơ thể của nàng từ cổ trở xuống co giật liên hồi, nước l*и bắn ra thành dòng xối xả thành một vũng to trên chiếc bàn bằng kính. Long nhanh như chớp phóng xuống đất, hai tay mạnh mẽ nâng cao cặp giò bóng bẩy của nàng để cái lỗ hư hỏng vừa phun trào kia hiển lộ rõ ràng giữa thanh thiên bạch nhật.
- Cái lỗ này bị xì nước rồi… để em sửa lại cho cô nhé… - Long tinh quái trêu chọc
- Ưm… ưm… đừng… đừng mà… cô mới… lêи đỉиɦ… ưm… nó còn… nhạy cảm lắm… hơ… á… a… a… cô đã bảo mà… ưm… chết… chết mất… liếʍ… liếʍ nhẹ thôi… ưm… á… a… a… chết… sướиɠ chết em anh ơi… a… a… a…
Sau những nỗ lực của chàng thợ ống nước lực lưỡng, lỗ l*и của Đào đã thành công… phun trào đợt thứ hai liên tiếp. Lần này, chàng ta đã khéo léo húp trọn dòng nước trong vắt, thoang thoảng mùi hương ngọc lan tươi mát.
- Ưm… ực… ực… ngon quá… à không… cô ơi, cái lỗ này… đã bị rò rỉ nặng lắm rồi… cái này em phải… dùng thứ to hơn, cứng hơn để lấp lại… cô đồng ý không ạ?
- Hơ… hơ… hơ… em… em… cho cô… nghỉ một chút… ưm… cô… không còn sức nữa… hơ… hơ… chút nữa… rồi sửa tiếp… nhé… á… á… a… a… a…
Long đâu để nàng được toại nguyện, trong khi Đào còn đang hổn hển xin đình chiến, Long đã đâm một nhát ngọt lịm vào cái lỗ l*и trơn tuột qua hai đợt phun trào da^ʍ thuỷ. Cơ thể Đào quá bất ngờ nên theo phản xạ, nàng nhổm hẳn người dậy theo thành ghế, trông như đang bị ©ôи ŧɧịt̠ của Long nâng lên vậy. Thế nhưng Long nào buông tha, nàng nâng người tới đâu, ©ôи ŧɧịt̠ nó bám theo tới đó. Đến khi hai chân nàng đã đứng thẳng, mông đặt trên thành ghế, cũng là lúc Long nhấn mạnh cho ©ôи ŧɧịt̠ vào lút cán.
- Á… a… a… sướиɠ… tới rồi… ©ôи ŧɧịt̠… đυ.ng tử ©υиɠ rồi… ©ôи ŧɧịt̠ đâm tét l*и… xuyên qua tử ©υиɠ rồi… a… a… a… sướиɠ… sướиɠ chết mất… ©ôи ŧɧịt̠ thế này… mới là ©ôи ŧɧịt̠… ưm… đâm thế này… chết con gái người ta… hơ… hơ… Từ… từ từ… anh ơi… anh nhấp từ từ… em… em chịu… không nổi… ưm… ưm …
Bờ môi của nàng đã bị Long khoá chặt, hai người lần đầu tiên trao nhau nụ hôn cháy bỏng. Long nâng hẳn người nàng ra khỏi thành ghế, bế nàng lơ lửng trong không trung, Đào hoảng hốt bấu chặt vào cơ thể cậu học trò khiến cho ©ôи ŧɧịt̠ bên dưới càng có dịp vào sâu hơn một đoạn. Đào hú hét điên cuồng, cơ thể nàng liên tục co giật, không biết đã lêи đỉиɦ bao nhiêu lần, chỉ biết là nước l*и cứ rơi lộp độp không ngừng.
Sau hơn một tiếng đồng hồ chiều chuộng cô đầu bếp với đủ mọi tư thế, sàn nhà lúc này lênh láng như có nước tràn vào sau một cơn mưa lớn. Long nhẹ nhàng đặt Đào xuống chiếc giường bệnh nhân êm ái. Nàng đã ngất xỉu sau đợt phun trào vừa nãy.
Long lựa chọn một chiếc khăn sạch sẽ còn trong bao bì y tế, tỉ mỉ lau sạch sẽ cơ thể cho nàng. Tiếp đến nó cặm cụi dọn dẹp bãi chiến trường của hai người. Căn phòng nhanh chóng trở lại gọn gàng, sạch sẽ như lúc ban đầu, thoang thoảng mùi hương ngọc lan chứ không hề đọng lại dư vị của cuộc ái ân nồng cháy. Long không hề biết rằng, tất cả cử chỉ, hành động của nó đều lọt vào tầm mắt của người đàn bà nóng bỏng đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ trên giường, gương mặt nàng thoáng qua một nụ cười hài lòng, mãn nguyện