Liên Nguyệt còn chưa kịp trả lời anh, điện thoại của cô đã đột ngột vang lên. Cô bò dậy bắt đầu tìm điện thoại, Hướng Khôn nhặt điện thoại lên từ gầm giường. Vừa nãy trong lúc hai người đang cuồng nhiệt, điện thoại của cô đã rơi xuống đó.
Hướng Khôn tranh thủ liếc tên của người gọi đến.
“Bệnh viện Tam Kiều Khang Phục”.
Anh đưa điện thoại cho Liên Nguyệt, cô nhìn thoáng qua tên người gọi, bấm nghe.
“Alo.”
“Ừm, được.” Không biết bên kia nói gì mà cô vẫn luôn nói “được”, không nói gì thêm. Tóc đen trải đều trên lưng trần trắng mịn của cô, anh nhàm chán duỗi tay đùa bỡn mấy lọn tóc, sau đó lại nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô.
“Lại tăng giá?” Anh nghe thấy giọng Liên Nguyệt có vẻ hơi cáu, “Sao lúc nào cũng thấy tăng giá vậy? Cứ tăng vậy thì chúng tôi làm sao mà tiếp tục ở lại được?”
Không biết bên kia nói gì, cô thở dài, nói, “Được rồi, ngày mai tôi sẽ đến.”
Bên kia nói thêm vài câu, cô đáp lại họ rồi cúp máy.
Sau khi cúp máy cô cứ ngẩn người ngồi nhìn vào điện thoại. “Sao thế?” Hướng Khôn mỉm cười hỏi.
“Không có gì.” Cô nhanh chóng khôi phục bình thường, quay lại nhìn anh mỉm cười, “Ngày mai không thể ra ngoài chơi với anh được, tôi muốn đi bệnh viện.”
“Người thân của em nằm viện à?”
Liên Nguyệt hít sâu một hơi, cố mỉm cười, “Bệnh cũ của mẹ tôi thôi.”
“Vậy à.”
Anh đưa tay sờ soạng cơ thể cô, lại bắt đầu nổi lên ham muốn, nhanh chóng ấn cô nằm xuống giường, tách chân cô ra cắm vào, thì thầm bên tai cô, “Nếu cần tiền thì cứ nói với anh.”
Dù sao cũng chỉ là cây cỏ mà thôi, cần có cây lớn cây lớn che mưa chắn gió. Mà anh chính là người có khả năng che chở cô.
Hướng Khôn tất nhiên có thể nuôi cô và người nhà của cô. Nhưng tiền đề là cô phải ngoan ngoãn nghe theo ý anh, ít nhất là đừng luôn làm lơ anh như bây giờ, anh tin tưởng cô sẽ hiểu được.
Liên Nguyệt không trả lời, câu lấy cổ anh.
Ngày hôm sau, Liên Nguyệt đeo khẩu trang đi vào cửa lớn bệnh viện. Cô không đến phòng bệnh của mẹ cô ngay, mà đi tìm bác sĩ trước.
“Mẹ cô gần đây khôi phục không tồi, vẫn luôn uống thuốc đúng hạn, ngủ đúng giờ, khuynh hướng cuồng bạo đã giảm bớt nhưng cô cũng biết rồi đấy, loại bệnh này không thể trị tận gốc, cũng không thể chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”
Liên Nguyệt gật gật đầu, “Vậy chứng hoang tưởng thì sao? Bà ấy có còn nói lẩm bẩm một mình không?”
“Tình trạng này có quan hệ rất lớn với trạng thái tinh thần của bệnh nhân.” Bác sĩ không trực tiếp trả lời, “Cô có thể đi thăm bà ấy, nhưng phải chú ý không được kí©ɧ ŧɧí©ɧ bệnh nhân.”
Liên Nguyệt chậm rãi đi đến phòng bệnh, thấy được người phụ nữ ngồi ở mép giường.
Có lẽ là biết được hôm nay có người nhà tới, y tá đã dọn dẹp phòng bệnh sạch sẽ.
Trên mặt mẹ cô không có cảm xúc gì, miệng mấp máy, tự lẩm bẩm một mình, không biết đang nói cái gì.
Liên Nguyệt chầm chậm đi tới bên cạnh mẹ. Bà ấy không hề phát hiện ra có người tới, cứ đắm chìm ở thế giới của riêng mình.
Mặc dù đã trở nên điên cuồng, lại phải ở bệnh viện trong thời gian dài, trên mặt bà ấy vẫn lờ mờ nhìn ra được vẻ đẹp thời trẻ.
Liên Nguyệt biết, vẻ ngoài xinh đẹp này của cô hoàn toàn được thừa hưởng từ người phụ nữ này, một người phụ nữ bất hạnh.
Đối với mẹ cô đẹp là một cái tội, sự ngây thơ càng là đầu sỏ gây tội, lôi bà ấy vào vũng bùn, trở thành bệnh nhân tâm thần, người không ra người quỷ không ra quỷ.
“Mẹ.” Liên Nguyệt nhẹ giọng gọi bà.
Người phụ nữ dường như không có nghe thấy, vẫn luôn lầm bà lầm bầm.
“Mẹ, con là Liên Nguyệt.”
Có vẻ như tên cô đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới thần kinh của bà ấy, mẹ cô ngẩng đầu lên, “Liên Nguyệt?”