Lúc Liên Nguyệt bước vào phòng, Hướng Khôn đã sớm ở đó rồi.
Bên cạnh cửa sổ sát đất là bàn tiệc tối lãng mạn với hoa hồng và rượu vang. Người đàn ông mỉm cười ngồi ở phía trước cửa sổ, chờ đợi nữ chính của đêm nay.
Liên Nguyệt cười, chậm rãi ngồi xuống, lắc lư ly rượu. Rượu vang đỏ tươi sóng sánh trên đôi tay tuyết trắng của cô, hình ảnh này quyến rũ quá rồi. Hướng Khôn cảm giác thân dưới cương cứng. Cô gái trước mặt này không chỉ xinh đẹp lại còn an tĩnh, dịu dàng, tính cách độc lập, không quấn người. Liệu còn có cô gái nào thích hợp làm bạn gái anh hơn cô không?
Giờ phút này Hướng Khôn bỗng muốn cưới cô, nhưng suy nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua thôi. Anh vẫn còn chơi chưa đủ đâu.
“Tiểu Nguyệt”
“Khụ khụ,” Liên Nguyệt hoảng hốt, “Hướng tiên sinh anh gọi tên của tôi là được rồi.”
Hướng Khôn cười, “Liên tiểu thư, em đừng tỏ ra xa cách với tôi như thế chứ”.
Anh duỗi tay cầm cổ tay trắng nõn của cô, ngón tay cái chậm rãi lướt qua làn da cô, “Tôi cho rằng với quan hệ của chúng ta, em có thể gọi tôi bằng xưng hô thân mật hơn…”
Liên Nguyệt nhìn anh mỉm cười, đón lấy nụ hôn của anh. Quần áo trên người đều bị kéo xuống, hai người toàn thân trần trụi nhanh chóng đi về phía giường lớn.
Tay anh đùa bỡn vυ' cô, hai người môi lưỡi triền miên, lúc tách ra cả hai đều hô hấp dồn dập.
Hướng Khôn nhìn đôi môi đỏ mọng của cô, lôi kéo đôi tay của cô xuống giữa hai chân anh, Liên Nguyệt biết ý, duỗi tay cầm lấy dươиɠ ѵậŧ sớm đã cương cứng của anh, tay cô mềm mại mơn trớn, qυყ đầυ anh cũng theo đó mà rỉ ra chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, anh không nhịn được hừ một tiếng, ở bên tai cô thấp giọng nói gì đó.
Liên Nguyệt cười, đè lên người anh, tóc dài phất qua ngực anh, cô cúi người nằm sấp xuống, nắm lấy côn ŧᏂịŧ, ngậm ở trong miệng bắt đầu phun ra nuốt vào. Đầu lưỡi lướt qua qυყ đầυ, quấn quanh nó, Hướng Khôn khó nhịn mà túm lấy tóc cô.
Cô liếʍ láp qυყ đầυ rồi lại đến thân gậy, côn ŧᏂịŧ của anh dính sát trên mặt cô, lại vươn lưỡi liếʍ tinh hoàn anh, biểu tình mê say, trân trọng. Hướng Khôn làm sao mà nhịn được, mạnh mẽ xoay người, áp cô xuống, mở rộng chân cô, hoa huyệt sớm đã ướŧ áŧ, anh đỡ côn ŧᏂịŧ, cắm vào huyệt khẩu quen thuộc.
Loại cảm giác bị lực cản quen thuộc lại ập đến, qυყ đầυ trải qua từng tầng từng tầng mị thịt một đường tiến về phía trước, Liên Nguyệt khó nhịn mà hừ một tiếng, hoa huyệt bắt đầu co rút lại, côn ŧᏂịŧ đi vào hoàn toàn, lúc này anh mới phát hiện bản thân đã đầm đìa đổ mồ hôi.
Người con gái ở dưới thân nhìn anh bằng ánh mắt mê mang, anh giữ chặt eo nhỏ của cô, thọc vào rút ra, trong phòng tràn ngập âm thanh dâʍ đãиɠ của cả hai, cô khó nhịn mà rêи ɾỉ, thân thể bị va chạm tạo ra tiếng bạch bạch xấu hổ.
Liên Nguyệt không nhịn được mà gắt gao ôm lấy cơ thể đẫm mồ hôi của anh, bị côn ŧᏂịŧ của anh cắm vào xâm phạm, mang đến cho cô sung sướиɠ cực độ. Người đàn ông này kinh nghiệm phong phú, luôn biết cách để cô chịu ít đau đớn nhất, mang đến cho cô thoải mái cùng vui sướиɠ.
Hướng Khôn cảm giác kɧoáı ©ảʍ đang tụ lại về phía xương cụt, anh càng lúc càng nhanh, trong lúc chạy nước rút lại chợt nhớ ra đã quên không mang bao, cuối cùng đành phải rút ra trước khi trực tiếp bắn vào trong cô, hoa huyệt đột nhiên mất đi đồ ăn, liên tục co rút lại, dươиɠ ѵậŧ của anh bắn ra trên cánh hoa của cô, cảnh tượng trước mắt trở nên thật da^ʍ mĩ.
Giữa hai chân đột nhiên ấm lên. Liên Nguyệt thở dài, biết anh lại bắn ở giữa hai chân cô. Người đàn ông này quá liều lĩnh rồi, lần sau cô phải nói cho anh tác hại của thuốc tránh thai.
Liên Nguyệt mơ màng nằm ở trên giường, không nhúc nhích, càng không có ý định tắm rửa. Hướng Khôn lấy giấy đưa cho cô lau, nằm ở bên cạnh duỗi tay nhào nặn vυ' cô. “Mấy ngày nay em bận gì thế? Sao lại không gọi cho tôi?”
Sau khi được thỏa mãn, anh lại có tâm tình nói chuyện phiếm.
“Bận.” Liên Nguyệt thở dài. Không biết phải nói gì thêm.
Hướng Khôn nghĩ, anh và cô minh tinh kia đã chia tay rồi, theo lý thuyết thì bây giờ anh đã là người độc thân, anh nhéo đầṳ ѵú cô, “Ngày mai có rảnh không? Tôi mang em ra ngoài chơi?”