Khuynh Thành - Cổ Phong

Chương 3: Lại chiếm tiện nghi của ta (ít H)

Phong tục dân gian thời Tống rất mộc mạc, chú trọng lễ tiết, nếu là một cô gái lớn lên trong gia đình bình thường, dù vô tình khiến người ta nhìn thấy ánh xuân dưới lớp áo của mình thì cũng nên gả cho chàng.

Nữ nhân giang hồ vốn không nên câu nệ tiểu tiết, nhưng dù sao cũng là con gái, cô nam quả nữ ở chung một phòng cũng không tiện chứ đừng nói là thay quần áo cho nhau.

A? Nàng đang xấu hổ sao.

Lục Khuê đang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, thấy bộ dạng không được tự nhiên của nàng cũng không hiểu tại sao.

Suy nghĩ một hồi, mới chợt hiểu ra, ấp úng giải thích: "Đừng, Đừng sợ, ta cũng là con gái."

Lục Khuê ngày thường thích mặc quần áo rộng rãi và tiện lợi, vóc dáng cũng cao hơn so với nữ nhân bình thường bị người lạ nhầm tưởng là tiểu lan quân.

Lúc nàng đang mê man, Lục Kuê không chỉ cởϊ qυầи áo thay thuốc cho nàng, mà còn lau toàn thân, sớm đã nhìn hết thân thể kìu mị của nàng, ngay cả trên lưng có vết bớp hình bướm hồng nhạt cũng biết. Chỉ là cô không dám nói, lặng lẽ giấu ở đáy lòng mừng thầm.

Nghe vậy, Lãnh Tiêm Tiêm nhướng mắt, cẩn thận quan sát tiểu sắc lang quân trước mặt.

Trên cổ thanh tú không có hầu nhô ra, l*иg ngực hơi bằng phẳng dù có chút nhỏ bé nhô ra cũng khó mà nhìn rõ.

Vừa rồi một lòng chỉ nghĩ tới bản thân mình, không có tâm trạng đi nhìn kỹ cô, cuối cùng lại nhận làm người ta là nam nhân.

Nhìn thấy cùng là nữ nhân, Lãnh Tiêm Tiêm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại hỏi: "Ngươi có thấy thanh nhuyễn kiếm của ta ở đâu không?"

Hôm đó, sau khi đi hái thuốc xuống núi, cô đi qua một con suối, vốn định uống một ngụm nước suối, vừa định uống thì thấy nước trên tay có màu lạ, sau khi cẩn thận quan sát tứ phía, ở trên thượng nguồn có một bóng người màu trắng, nửa dựa vào bờ, nửa ngã xuống suối bất động. Cô đến gần nhìn kĩ, phát hiện thấy thắt lưng của người kia bị máu tươi nhuộm đỏ bừng, sắc mặt tái nhợt đến đáng sợ, hơi thở yếu ớt, chắc là đang hôn mê bất tỉnh.

Lục Khuê cẩn thận nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, xác nhận: "Lúc tìm tháy ngươi, không thấy có vật gì khác xung quanh."

Lãnh Tiêm Tiêm tùy ý ừ một tiếng, xem như câu trả lời.

Chắc là kiếm đã bị mất rồi.

Đáng tiết cho thanh kiếm tốt như vậy, là dùng hàn thiết nghìn năm đúc thành, từ thợ rèn giỏi nhất thiên hạ, thân kiếm mỏng như cánh ve lại chém sắt như chém bùn, giữa bung có một đai lưng màu trắng, khiến người ta không nhìn ra đó là một thanh vũ khí.

Một vật quen thuộc bên mình bỗng nhiên biến mất đi, trong lòng khó tránh cảm giác nuối tiếc. Đây là quà tặng sinh nhật của nghĩa phụ lúc nàng mười bốn tuổi, bây giờ bọn họ đã trở thành kẻ thù của nhau, tại sao còn muốn giữ vật của kẻ thù.

Nghe được sự mất mát trong lời nói của nàng, Lục Khuê trấn an: "Nếu như muốn, vậy thì nói ra chi tiết cho ta nghe, ta lệnh cho người tạo ra một cái giống như đúc cho ngươi."

Lục Khuê chính là thiếu trang chủ của Minh Kiếm sơn trang. Đã là Minh Kiếm sơn trang thì tất nhiên trong trang có kiếm sư, cho dù là hình dạng gì thì bọn họ cũng có thể làm được. Không chỉ có đúc sư, trong trang từ trang chủ, cho đến hạ nhân quét dọn, từng người đều có một thanh kiếm rieeng, nhưng lại không có nàng ở trong đó.

Từ lúc nhỏ mẹ Lục Khuê liền muốn coo tập vo luyện kiếm, nhưng cô thực sự không có hứng thú với việc luyện võ hay kiếm, mỗi lần tới lúc luyện tập, cô đều viện cớ lười biếng, không đi cũng không nhúc nhích cứ đứng yeen tại chỗ, mặc mẹ cô đanh mắng thế nào cũng không chịu tập luyện. Đến cùng cũng là con gái ruột, làm sao có thể làm cho cô bị thương, không có cách gì khác đành phải mặc cô muốn làm gì thì làm.

Lãnh Tiên Tiêm thở dài nhỏ đến mức khó có thể nghe được thản nhiên nói: " Không cần đâu, tạo không ra được."

Nhuyễn kiếm là phần thân của "Hồng kiếm", nàng đã không muốn làm hại "Hồng Kiếm", dù tìm về nhuyễn kiếm cũ thì cũng không còn thần thái như xưa, kiếm ném đi chính là mất đi, đến cùng nàng cũng không còn lo lắng g, mọi thứ hết thảy đều kết thúc.

Thấy nàng vẫn không thể thoải mái, Lục Khuê nhớ đến cảm giác thoải mái khi môi cô chạm vào nàng, cũng muốn nàng tỉnh táo cảm nhận thử, để nàng còn buồn nữa.

Lục Khuê vừa nghĩ tới đó liền chồm tới áp đôi môi nóng bỏng của mình lên đôi môi mềm mại của nàng.

Một bóng đen đột nhiên bao phủ trước mắt nàng, Lãnh Tiêm Tiêm trong tiềm thức muốn né tránh, nhưng Lục Khuê lại sớm một bước ôm chặt nàng vào lòng, khiến nàng không thể thoát ra, ngay sau đó, đôi môi mềm mại đã phủ lên.

............