Khuynh Thành - Cổ Phong

Chương 4: Muốn ngươi vui vẻ (ít H)

Đồng thời, một bàn tay mảnh khảnh đặt lên vai cô, cố gắng đẩy về phía sau, nhưng lại mềm mại vô lực.

Hơi thở ấm áp của Lục Khuê phả vào trong mũi nàng, dùng lưỡi liếʍ láp, dùng môi hút đôi môi, hút lấy nước bọt của nàng, như thể cô đang nếm những món mỹ vị nhân gian trên đời. Làm một chuyện da^ʍ mỹ như vậy với lòng thành kính nhất, tựa hồ không có chút ý khinh nhờn nào.

Nàng dường như không có từ chối khí tức của cô, chỉ là do khí lạnh lùng kiêu ngạo, nàng cảm thấy uất ức khi bị đoạt lấy nụ hôn hết lần này đến lần khác.

Vốn dĩ muốn nếm thử liền thôi, để nàng ấy thoải mái hơn một chút, nhưng càng hôn, một ngọn lửa dường như đang bùng cháy dưới bụng dưới của Lục Khuê, thiêu dốt toàn thân cô, hơi thở thở ra càng lúc càng nóng, cơ thể càng lúc càng khó chịu.

Cô không biết làm thế nào để giải tỏa, vừa không bỏ được vị ngọt trong miện, lòng bàn tay vòng qua eo nàng giờ đã ướt đẫm, cố gắng trượt qua lớp áo vải tím chút khô thoáng.

Chỉ chốc lát sau, lại cảm giác không đủ, cô muốn đi sâu hơn vào bên trong.

Nghĩ như vậy, lòng bàn tay ấm áp đã đi đến trước ngực của Lãnh Tiêm Tiêm, khéo léo vào trong trong viền cổ áo hơi rộng, nắm chặt một khỏa mềm mại.

"A...!" Tay nàng vô lực, cũng đẩy không ra, muốn dùng âm thanh ngăn cản cô, nhưng đôi môi lại bị dùng sức mυ'ŧ mạnh hơn, nuốt hết những lời nàng chưa kịp chưa nói ra.

Trái tim Lãnh Tiêm Tiêm căng thẳng không hiểu tại sao cô lại làm như vậy.

Cùng là nữ tử, làm sao cô lại muốn tiếp xúc da thịt với mình?

Đôi môi ngập tràn mùi hương ngọt ngào của cô, hai bầu ngực bị cô xoa nắn.

Loại thân mật này khiến lòng nàng run sợ, cũng khiến nàng tức giận, nàng tính tình lạnh lùng, tự cao rằng võ công mình cao cường, chưa bao giờ bị người khác ta khinh bạc như vậy, mà người này lại như thế dám làm càn.

Càng nghĩ, môi nàng lại càng mím chặt, hai má cũng hơi ửng hồng vì tức giận.

Nàng đề khí đan điền muốn giải phóng nội lực của mình, lập tức giữa bụng truyền đến một cảm giác đau đớn đem nội lực của nàng ngăn cản không cho ra ngoài. Ghê tởm hơn chính là, cảm giác kia khiến thân thể nàng mềm nhũn, muốn ngã về phía sau.

Lục Khuê men theo cơ thể mềm mại của nàng mà áp cả người lên cơ thể mỏng manh kia.

Thân thể Lãnh Tiêm Tiêm vỗn đã yếu ớt, ngồi dậy vốn đã rất khó, giờ còn bị cô hoàn toàn đè xuống, kháng cự đã là chuyện mảy may.

Lục Khuê từ nhỏ đã thích giam mình trong túp lều thuốc chìm đắm trong thảo dược, chưa từng hỏi đến chuyện trong giang hồ, đương nhiên cũng không biét người mình đang ức hϊếp dưới thân chính là kẻ gϊếŧ người khiến tất cả mọi người trong võ lâm đều cảm thấy sợ hãi. Cô nếu biết, nên cảm thấy may mắn vì nàng còn chưa phục võ công, nếu không ngay lúc cô dán lên môi thì đã sớm mất mạng.

Lưỡi rồng ở trong môi không còn ôn nhu mà càng ngày càng điên cuồng, tùy ý khuấy động, hút lấy ngọt ngào của nàng. Động tác của bàn tay cũng càng ngày thêm bá đạo, trùng trùng điệp điệp bóp lấy thịt sữa, lòng bàn tay trêu đùa đỉnh nhạy cảm, nụ hoa lập tức đứng thẳng.

Sự cuồng nhiệt làm cho Lãnh Tiêm Tiêm người vẫn còn yếu không thể chịu được, nước bọt chảy ra từ khóe miệng, trong mũi cũng hừ ra một tiếng ưm kiều mị. Nàng cũng không biết thân thể mình lại nhạy cảm như vậy, chỉ đυ.ng vào như vậy đã khiến lòng nàng nóng lên.

Lục khuê có chút thỏa mãn, mới cam tâm buông ra miệng nhỏ mê người kia, nhưng đầu lưỡi lại không ngừng liếʍ mυ'ŧ môi duói non nớt đầy đặn của nàng. Cô khẽ nâng tay, mắt xanh tỏa ra lửa, trên trán đã thấm một chút mồ hôi, khàn giọng nói, "Ngạn nhi, ta nóng quá, ngươi thì sao?"

Ngạn Nhi?

Lãnh Tiêm Tiêm uy nghĩ một lúc, nhớ lại đây là cái tên mà nàng mói vừa thuận miệng nói ra.

Không đợi nàng trả lời, Lục Khuê đã vùi đầu vào cổ nàng mà mè nheo, như muốn xoa bớt cơn nóng trong người: "Ta cảm thấy rất khó chịu."

Lãnh Tiêm Tiêm xét kỹ biểu hiện trên mặt của Lục Khuê, thấy du͙© vọиɠ lóe lên trong mắt trong veo của cô, chỉ tiếp tục dụi mặt vào cơ thể mình, không có động tĩnh gì khác. Không khỏi phỏng đoán, chắc cô cũng không biết chuyện nam nũ làm như thế nào.

Nghĩ đến đây, Lãnh Tiêm Tiêm cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Trước khi nàng tìm ra cách dụ dỗ cô đi xuống, ngực đột nhiênn cảm thấy mát lạnh.

_

Lục Khuê đem quần áo của nàng gỡ ra, lộ ra bộ ngực trắng nõn, vòng cung xinh đẹp run rẩy theo động tác xé rách quần áo khiến cô không dời mắt được, trong bụng nóng bừng bừng dâng lêи đỉиɦ đầu.

Cô không nghĩ, cũng không biết nghĩ như thế nào, chỉ theo bản nâng vùi đầu vào phần thịt hồng hào, giống như đang liếʍ láp môi của nàng, đưa nó vào trong miệng ngậm mυ'ŧ. Cô nghĩ, cái này có thể giúp mình làm dịu lại.

Trên ngực bất thình lình truyền tới cảm giác nóng ướt, suýt nữa để Lãnh Tiêm Tiêm yêu kiều rêи ɾỉ. Mặt nàng đỏ lên, vừa giận vừa xấu hổ trừng mắt nhìn cô: "Ngươi, ngươi đừng làm vậy."

Thấy nàng nói chuyện, Lục Khuê cũng dừng lại, ngước nhìn nàng, nghi ngờ hỏi: "Không thoải mái sao?" vừa nói, cô vừa xoa lấy nụ hoa, như thể đang chơi đùa với một viên trân chây nhỏ nhắn, chỉ chốc lát sau, đầu ngực sưng lên cúng lại, Lục Khuê kinh ngạc cảm nhận được sự thay đổi trên tay.

Lãnh Tiêm Tiêm cố gắng hết sức để ổn định tinh thần, lạnh lùng nói: "nếu ngươi như vậy, ta cảm thấy không thoải mái."

"Ồ."" Cô gật đầu, đôi mắt xanh lam sáng trở nên ảm đạm, mất đi ánh sáng. Cô rụt rè hỏi; "Vậy nên làm thế nào mới giúp Ngạn nhi thoải mái?"

Lãnh Tiêm Tiêm vốn là một người luôn lạnh lùng nhưng trong trẻo, giờ đây nhìn thấy đôi mắt xanh của cô đang ảm đạm, trái tim nàng phút chốc dịu lại, cũng không hiểu tại sao, nàng không muốn đứa trẻ này không vui.

Nàng hơi cân nhấc, hỏi: "Tại sao ngươi lại muốn ta được thoải mái?"

"Ta muốn thấy ngươi vui vẻ." Giọng điệu của Lục Khuê đầy chân thành, dừng một chút, sau đó bộc lộ suy nghĩ nhỏ bé của chính mình: "Ta.... ta chưa thấy ngươi cười bao giờ. nên ngươi cười, chắn chắn là rất đẹp."

...........