Rõ ràng chỉ là động tác rất bình thường mà thôi, thế nhưng cô lại đột nhiên cảm thấy xấu hổ vô cùng, giống như không phải là cô đang cởϊ qυầи trong phòng của mình mà là ở dưới ánh mắt chăm chú của những người khác vậy...
Sau đó cô mặc qυầи ɭóŧ của Giang Lãng...
Qυầи ɭóŧ của nam có cấu tạo hơi khác, phía trước có một chỗ trống rỗng, là để đặt chỗ kia... Mặt Lâm Việt Phong lại càng nóng bởi mấy ý nghĩ kia.
Lâm Việt Phong không phải chưa từng thấy nam sinh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, cô cùng cô bạn trai đã “thẳng thắn thành khẩn gặp lại” vài lần. Tuy rằng trong tưởng tượng của cô và lời nói của người khác đều là cảm giác sướиɠ muốn điên lên như trong những quyển văn thịt miêu tả, nhưng cô lại hoàn toàn không chờ mong như vậy, chỉ cần sướиɠ là được.
Nhưng không biết vì sao, hiện tại cái gì cô cũng không làm, chỉ mới cầm trong tay qυầи ɭóŧ của Giang Lãng mà thôi, cô đã mơ hồ cảm thấy một trận kɧoáı ©ảʍ như dòng điện chạy qua toàn thân.
Cô lắc lắc đầu, dẹp những suy nghĩ này qua một bên, dứt khoát mặc cái qυầи ɭóŧ màu xám kia rồi lại mặc quần của mình vào, mở cửa phòng đi ra ngoài.
Giang Lãng ngồi trên sô pha, áo mũ thẳng tắp, nhưng chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng trên tay đã không thấy đâu.
Lâm Việt Phong cười xấu xa nhích lại gần: “Cảm giác thế nào?”
Giang Lãng: “Cậu cảm thấy thế nào?”
Thật ra những lời này của Giang Lãng chỉ là một câu hỏi ngược mà thôi, nhưng không biết tại sao, Lâm Việt Phong lại tự động khiến nó tăng thêm một tầng ý nghĩa. “Cậu cũng mặc qυầи ɭóŧ của tớ mà, cậu cảm giác thế nào?”
Trong nháy mắt, cảm giác bị cô ép xuống lại bắt đầu dâng lên. Cô mặc qυầи ɭóŧ của Giang Lãng, thậm chí còn không phải đã giặt, mà là mới cởi từ trên người anh ra... Vải vóc tiếp xúc với da thịt, vừa rồi còn dán sát vào vị trí của Giang Lãng... Mà Giang Lãng cũng vậy, anh mặc qυầи ɭóŧ của cô, thật giống như... Thật giống như... Thân dưới của bọn họ dán sát vào nhau vậy.
Ý nghĩ này khiến Lâm Việt Phong cảm thấy phía dưới ngày càng nóng, cô ho khan một tiếng: “Khụ... Tiếp tục trò chơi đi, đến phiên cậu, cậu muốn tớ chọn nói sự thật hay là làm thử thách?”
Giang Lãng không chút do dự: “Thử thách.”
Lâm Việt Phong “chậc” một tiếng: “Muốn trả thù như vậy sao.”
Cô tiện tay rút một tấm từ trong đống thẻ trên bàn, sau đó khuôn mặt lập tức trở nên đỏ như máu, bởi vì nội dung trên đó là...
“Chọn một trong hai.”
“Sự thật: Bạn đã từng làm với hai người một lần chưa? Nếu chưa, bạn có muốn không?”
“Thử thách: Đi sang phòng khác và gửi cho nhau một bức ảnh khỏa thân hoàn toàn.”
Cái này cái này... Cái trò chơi biếи ŧɦái gì vậy!