Cô cầm hộp trò chơi lắc lư với Giang Lãng: “Thế nào? Sự thật hay mạo hiểm? Cậu dám không?”
Giang Lãng: “Có gì mà không dám?”
Lâm Việt Phong: “Có dám chơi trò kí©ɧ ŧɧí©ɧ như này không? Không thể tự mình chọn, chỉ có thể do đối phương quyết định xem sự thật hay mạo hiểm, thế nào?”
Giang Lãng: “Có thể, không thành vấn đề.”
Lâm Việt Phong hài lòng, cô và Giang Lãng trở về sô pha, sau đó bắt đầu mở hộp.
Một xấp thẻ màu hồng tinh xảo bị Lâm Việt Phong đổ lên bàn, sau đó cô và Giang Lãng bắt đầu quyết định ai bắt đầu trước.
“Ha! Cậu thua rồi!”
Lâm Việt Phong hài lòng khoa tay múa chân khi mình ra “Kéo”, sau đó quyết đoán chọn... “Thử thách nha! Rút ra đi!”
Giang Lãng sẵn sàng chịu thua, rút một tấm thẻ, sau đó nhíu mày.
Lâm Việt Phong nhìn khuôn mặt nhăn nhó của anh, nhịn không được ảo tưởng rằng anh đã rút được cái gì khó làm như khiêu chiến, hay gọi điện thoại thổ lộ với người khác đây? Hay là phải ra ngoài hô to “Tôi là đồ ngốc!” đây? Hay là đi McDonald gọi KFC?
Cô bị Giang Lãng khốn khổ trong ảo tưởng của mình chọc cười, đê tiện hỏi: “Sao vậy? Không dám sao?”
Giang Lãng mặt không đổi sắc đưa tấm thiệp cho cô xem một chút.
“Chọn một trong hai.”
“Sự thật: Bạn đã từng có bao nhiêu bạn tình?”
“Thử thách: Trao đổi qυầи ɭóŧ với đối phương, kéo dài đến khi vòng này trò chơi kết thúc mới thôi.”
Lâm Việt Phong trợn tròn mắt.
Cái sự thật hay mạo hiểm này... Bức tranh vẽ trên đó sao lại có chút không giống với những lần cô chơi trước đây nhỉ?
Giang Lãng: “Tớ chả có gì không dám, vấn đề là cậu có dám không?”
Lâm Việt Phong lập tức cứng cổ: “Cái này có cái gì? Đổi thì đổi!”
Mặc dù có chút buồn bực, rõ ràng là thử thách của Giang Lãng mà thế nào lại còn kéo cô xuống nước vậy chứ. Nhưng những lời đều không nói ra miệng, thay qυầи ɭóŧ mà thôi, người xui xẻo vẫn là Giang Lãng, dù sao anh cũng mới là người bị “siết chặt”.
Lâm Việt Phong trở lại phòng mình, cởϊ qυầи lót, sau đó trở lại phòng khách, ném cho Giang Lãng.
Giang Lãng cũng đã cởϊ qυầи lót, lúc Lâm Việt Phong nhận lấy chiếc qυầи ɭóŧ màu xám từ tay anh, Lâm Việt Phong đột nhiên có chút nóng mặt. Cô và Giang Lãng đúng là cùng lớn lên từ nhỏ, nhưng đó chỉ là một so sánh... Làm gì có chuyện đã nhìn xuyên qua quần của đối phương, lại còn là qυầи ɭóŧ...
Cô sợ Giang Lãng nhìn ra mặt mình đã có chút nóng lên, lập tức xoay người trở về phòng.
Sau khi đóng cửa phòng, tình huống của cô vẫn không có chuyển biến tốt đẹp, ngược lại còn càng ngày càng nghiêm trọng. Lâm Việt Phong nhìn chằm chằm cái qυầи ɭóŧ kia một hồi lâu, cắn cắn môi, chậm rãi, chậm rãi cởi ra quần của mình.