Gió biển thổi, mềm mại phất qua gương mặt trắng nõn của thiếu niên, ánh sáng làm cho mái tóc đen của hắn nhiễm màu bạc trắng sáng.
Mồ hôi lướt qua gương mắt tinh xảo, cánh môi hồng nhuận, dọc theo đường cong cổ tựa như điêu khắc tiến vào áo.
Thị giác được phen hưởng thụ làm cho thân thể Hứa Đang Dương càng thêm thả lỏng, chẳng qua cô không có biện pháp thản nhiên trả lời vấn đề của Bạch Uẩn Lễ, đôi tay ôm lấy cổ hắn, lấp kín miệng hắn.
Đây là lần đầu tiên, Hứa Đan Dương chủ động hôn hắn.
Gương mặt nhợt nhạt, hàng lông mi dày bị hắn thấm ướt, hắn không dám tin tưởng trừng lớn đôi mắt, thiếu nữ duyên dáng, trên mũi còn treo mồ hôi.
Kỹ năng hôn của cô không tính là thành thạo, chỉ biết ở trên môi thiếu niên chậm rãi nghiền nát.
Ngọn lửa yếu ớt cũng có thể cháy lan ra đồng cỏ.
Bạch Uẩn Lễ không thỏa mãn với cái hôn lướt qua của cô, một tay đỡ gáy cô, đoạt lấy dưỡng khí trong miệng cô.
Trong phòng như ngập trong biển tình, Hứa Đan Dưỡng ngã trên giường, từng ngụm từng ngụm thở dốc, Bạch Uẩn Lễ làm cô từ phía sau, phía trước, hai chân quấn quýt nhau, làm cho hai chân cô khó mà khép lại.
“Đàn chị, vì cái gì không trả lời vấn đề của em...” Hắn dùng hai ngón tay vạch ra miệng huyệt, cảm giác như có không khí thổi vào, “ngón tay của em có thoải mái không?...”
Hắn tựa hồ một hai phải nghe được câu trả lời của cô, đầu ngón tay đâm thọc ở miệng huyệt, chính là không chạm vào bên trong.
Hứa Đan Dương eo hơi dùng sức, mông hạ xuống, đυ.ng tới vật cứng. Bạch Uẩn Lễ hừ nhẹ một tiếng.
“Đàn chị, có muốn càng thoải mái hơn không?” Hắn lôi kéo tay cô tới thắt lưng của mình.
Hứa Đan Dương mở khóa, kéo quần hắn xuống, thấy qυầи ɭóŧ đã bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt đẫm, cô đem qυầи ɭóŧ cũng kéo xuống, côn ŧᏂịŧ thô dài bắn ra, đánh vào cánh tay cô.
Bạch Uẩn Lễ liếʍ mυ'ŧ cổ cô, tay nâng mông cô, đầu gậy thịt chống ở miệng huyệt, eo Hứa Đan Dương chậm rãi đi xuống, nguyên cây vào động.
Cô bên trong vừa ấm lại ướt, giống nước biển giữa trưa, Bạch Uẩn Lễ vuốt ve mông cô, mặt biển liền nổi sóng, một đợt một đợt mà đánh tới trên bờ.
Hứa Đan Dương nhợt nhạt thở hổn hển, cái tư thế này làm hắn đi vào rất sâu, côn ŧᏂịŧ thô to nổi gân xanh cọ xát nội huyệt, qυყ đầυ no đủ mượt mà hướng nơi sâu mà đâm chọc, mở ra đường đi chật hẹp.
Hắn ở làn da của cô vuốt ve qua lại, chậm rãi leo lên trước ngực không quá lớn nhưng mềm mại, yêu kiều, đầu ngón tay ở đầṳ ѵú đảo quanh, bụng nhỏ Hứa Đan Dương đột ngột co rút, tiết ra một đống dịch nhầy, Bạch Uẩn Lễ dựa theo đó đi vào càng sâu, ở trong cơ thể cô đâm chọc ra tiếng nước.
Hứa Đan Dương hai chân đều muốn nhũn ra, thân thể đều dựa vào Bạch Uẩn Lễ chống đỡ, hắn cố ý bức điên cô, cây trụ thô dài muốn đâm vào cửa tử ©υиɠ nhỏ hẹp.
Hứa Đan Dương cau mày, túm lấy eo hắn: “Đau...Đừng nhúc nhích..”
Bạch Uẩn Lễ xoa bóρ ѵú cô, tay kia duỗi đến giữa hai chân cô xoa nắn âm đế: “Đàn chị, thử một chút được không, thao mở liền thoải mái, nếu vẫn đau, sẽ không bao giờ làm nữa.”
Hắn lấy lòng, thơm thơm má cô.
Hứa Đan Dương đối với làm nũng không có biện pháp cự tuyệt, không đẩy ra nữa.
Được cho phép, Bạch Uẩn Lễ cười đến tận mang tai, hắn không dám làm mạnh, chậm rãi nghiền nát, nơi đó thật sự rất chặt, hắn cũng bị kẹp đến khó chịu.
Động tác trên tay không dám đình chỉ, một bên xoa nắn đầṳ ѵú, một bên chậm rãi đi vào, không biết đυ.ng vào nơi nào, thân thể Hứa Đan Dương bỗng nhiên căng chặt, Bạch Uẩn Lễ vừa lỡ đãng, nguyên cây đều đi vào.
Huyệt nháy mắt căng tràn, trào ra một cỗ mật dịch, đau đớn đến nhanh như một cái chớp mắt, cảm giác tê dại, cao trào nhanh chóng thay thế, Hứa Đan Dương không tự giác được co rút lại mị thịt.
Đôi lời editor: Tuần sau chúng mình sẽ bão chương nha. Các bạn đọc hãy cmt, nhận xét để chúng mình có thêm động lực ra chương mới nhé 💗💗💗