Trời xanh, mây trắng, bờ cát, gió biển.
Đảo tư nhân có phong cảnh vô cùng đẹp, phía nam là rừng rậm, phía bắc có một thị trấn nhỏ với lối kiến trúc cổ xưa, học sinh của học viện sẽ tá túc tại đây, phía đông là bãi biển xanh ngắt, phía tây là những ngọn núi san sát nhau, trên núi là mấy hang động sâu thăm thẳm.
Chuyến du lịch này không có lịch trình cụ thể, chỉ công bố thời gian ăn ba bữa mà thôi, thời gian còn lại cái cô có thể tự do hành động, các nơi đều đã có giáo viên xem xét qua, sẽ không tồn tại nguy hiểm.
Hứa Đan Dương bị say sóng, cho nên cự tuyệt lời mời du ngoạn của Bạch Uẩn Lễ, về phòng nằm nghỉ ngơi.
Ngủ đến tận chiều muộn, bỗng cảm giác trên người ngứa ngứa, vừa mở mắt, Nguyên Duyên không có trong phòng, nhưng Bạch Uẩn Lễ không biết chui vào từ lúc nào, áo cô đã bị đẩy lên, thiếu niên đem cô ôm vào trong ngực, xoa nắn núʍ ѵú cô.
Bạch Uẩn Lễ thấy cô tỉnh lại, không có tự giác chính mình là kẻ “hái hoa tặc”, lông mi đen nhánh chớp chớp vài cái, nhìn về phía cô: “Thì ra đầṳ ѵú của chị bị tụt vào trong nha...”
Đầṳ ѵú Hứa Đan Dương quả thật bị như thế, không biết bị hắn xoa nắn bao lâu, mới run rẩy lộ ra điểm đỏ tươi.
Hắn dùng lòng bàn tay ấn một chút, tràn ngập tò mò: “Nó rất thẹn thùng nha, có phải hay không phải bị liếʍ một chút mới nguyện ý lộ ra...”
Nói xong, hắn liền vươn đầu lưỡi ở bên môi cô liếʍ một vòng, Hứa Đan Dương nuốt vào nước miếng, đẩy hắn một phen: “Đừng náo loạn, em vào đây bằng cách nào, Nguyên Duyên.... bạn cùng phòng của chị đâu?”
Bạch Uẩn Lễ tiếp tục vỗ về, chơi đùa điểm nhô lên trước ngực cô, ngoài miệng nói: “Bạn cùng phòng của chị đi ăn cơm, em muốn tìm chị đi bơi lội, liền tới đây.”
Hắn không có nói, bạn cô vốn dĩ có khóa cửa, hắn là dùng chìa khóa trộm được mở ra, trộm tiến vào.
Sau khi tiến vào liền thấy cô nằm ngủ trên giường, an tĩnh tựa hồ mặc cho người muốn làm gì thì làm.
Hứa Đan Dương đã hoàn toàn thanh tỉnh, cô cảm thấy không khí có chút nguy hiểm, nói sang chuyện khác: “Không phải nói đi bơi lội sao? Đi thôi...”
Cô xốc chăn muốn xuống giường, Bạch Uẩn Lễ nắm cổ tay cô, đem cô đè ở trên giường, ngón tay theo làn váy tiến vào qυầи ɭóŧ, ở bên trong xoay vòng, phát ra tiếng nước tấm tắc.
Hứa Đan Dương không ngăn hắn tiến vào, hai đầṳ ѵú bại lộ bên ngoài hoàn toàn đứng thẳng lên.
“Chị thành ra như vậy, đi bơi lội thế nào đây?”
Hắn nghiêng đầu cười, Hứa Đan Dương ở trong đôi mắt màu xám bạc của hắn thấy được chính mình, hai vυ' tùy tiện bại lộ bên ngoài, núʍ ѵú sưng to ngạnh đau, giữa hai chân còn kẹp cánh tay thon dài của thiếu niên.
Du͙© vọиɠ lại cháy hừng hực, huyệt thịt khó nhịn mà hút ngón tay Bạch Uẩn Lễ, cô trở tay che đi đôi mắt, không nghĩ muốn xem bộ dáng thất thố của chính mình.
Bạch Uẩn Lễ dùng mái tóc mềm mại, cọ cọ gương mặt nàng, giống loại động vật nhiều lông nào đó, hắn dán sát vào lỗ tai, lặng lẽ nói lời da^ʍ: “Chị, huyệt chị là muốn ăn côn ŧᏂịŧ em.”
Hắn thấy nửa khuôn mặt của cô càng ngày càng hồng, hướng huyệt cắm vào ba ngón tay, mấy ngày nay bọn họ cơ hồ mỗi ngày đều làm, Hứa Đan Dương cũng dễ dàng ăn hết, không biết lần này là làm sao, hắn lại không cho cô thời gian thích ứng, kịch liệt thọc vào rút ra, bọt nước văng khắp nơi, Hứa Đan Dương chân đong đưa kịch liệt.
Cô sợ bị người khác nghe thấy âm thanh, gắt gao cắn chặt môi, môi đều tái nhợt đi.
Bạch Uẩn Lễ lại không vui, hắn cúi đầu, dùng đầu lưỡi cạy môi cô ra, đầu lưỡi giống như có linh hồn, ở trong miệng cô lùng sục khắp nơi.
Đồng thời ngón tay cũng tăng thêm lực đạo, cả ngón tay hoàn toàn đi vào, lòng bàn tay còn cố ý đập vào âm đế của cô, tiểu thịt rất nhanh đã sưng đỏ lên. Hứa Đan Dương hai chân mở ra, trong miệng ô ô rêи ɾỉ, eo lắc lư, miệng huyệt co rút kịch liệt.
“Đàn chị, chị kẹp ngón tay em đau quá, ngón tay của em làm rất thoải mái sao?”