“Bẩm nương nương, Nội Vụ Phủ Vương công công tới.”
“Truyền đi.”
Ta vào chính điện, ngồi xuống vị trí chủ nhân.
“Nô tài tham kiến chiêu nghi nương nương, thỉnh nương nương sức khỏe.”
Nội Vụ Phủ tổng quản phất tay, mười mấy cung nữ thái giám đi theo phía sau lập tức quỳ xuống.
“Bẩm nương nương, họ là người mới ta phái tới hầu hạ nương nương.”
Ta lấy chén trà, “Vương công công vất vả.”
“Có thể vì nương nương làm việc, là nô tài may mắn, nếu nương nương không còn việc sai bảo, nô tài xin cáo lui.”
“Mặc Ly, tiễn Vương công công.”
Ta đếm đếm đầu người, bốn thái giám, sáu cung nữ, vừa tròn mười người.
Mười tiểu cung nữ tiểu thái giám đều cúi đầu, trong phòng chỉ có tiếng ta khẽ chạm nắp trà, “ Ở nơi của bổn cung làm việc, cũng không có yêu cầu gì, các ngươi chỉ cần trung thành, không hai chủ, nếu từng có chủ trước, bây giờ không còn quan hệ.”
Ta dừng một chút, cười cười, “Nếu hai lòng buộc phải chết, chỉ là cách chết do ta định đoạt.”
“Cẩm Bình cùng Mặc Ly là đại cung nữ, như cũ hầu hạ riêng trong nội phủ, lúc bổn cung không ở đây, lời các nàng nói chính là ta nói? Hiểu chưa?”
“Vâng.”
“Cẩm Bình, mang các nàng lui ra, sau này làm cái gì, ngươi an bài một chút đi.”
“Vâng.”
Cẩm Bình không bao lâu liền đã trở lại, “Nương nương, đã sắp xếp ổn thỏa.”
Ta xé miếng bánh hoa đào, “Nói đi.”
“Thật sự phức tạp.” Cẩm Bình không cẩn thận lộ ra vài phần cười lạnh, “Xuân Nhi truyền đến tin tức, cái người kêu tiểu Thúy, sinh trong gia đình đơn giản, là do người Bạc phi. Còn nha đầu luôn treo vẻ tươi cười trên mặt, kêu Lan nhi, là người Thục phi, còn lại không rõ ràng lắm, tóm lại cũng sẽ không quá trong sạch.”
Ta nuốt xuống một khối điểm tâm, cũng quá khó nghe, “Mặc Ly, tiếp tục tra. Đặc biệt là Tống phi.”
“Nô tỳ đã hiểu rõ.”
“Bạc phi vậy mà thật sự chiếu cố ta.” Ta cười cười lại xoay câu chuyện, “Cha ruột Diệp Thải Nữ kia đã là y giả giang hồ, lại bị bán đến loại phường điếm kia, việc xấu xa thủ đoạn nghĩ đến cũng học không ít, Mặc Ly, đêm nay lén lút đi tịnh tâm cung, tìm cách nhìn xem nhọt độc Nhϊếp Thải Nữ kia rốt cuộc là như thế nào.”
“Vâng.”
·
Mưa như cũ không dứt, ta đứng ở thềm trước nhìn màn mưa buông xuống, Cẩm Bình khoác cho ta kiện áo choàng, “Nương nương có muốn đàn không? nương nương thích nhất đánh đàn.”
“Cẩm Bình, đàn khi trong tim có người, cho ta nghiên mực đi.”
Ta đặt bút, định viết lại khúc ca từng nghe qua.
Nhưng rồi lại dừng bút, nghĩ đến người nào đó, hắn có giang sơn rộng lớn, lại có sầu bi.
“Cẩm Bình, nghỉ ngơi.”
Ta biết Tống Kỳ hai ngày này sẽ không tới hậu cung, tin tức lũ ở hành lang châu bất ngờ truyền tới, hôm nay trên triều đình nhất định lại là một phen sóng gió mãnh liệt, Tống Kỳ, sẽ phái ai đi?
“Nương nương.”
Một khắc xuất thần, Mặc Ly đã từ tịnh tâm cung trở lại.
“Nói đi.”
“Quan sát bệnh trạng nhọt độc của Nhiệp Thải nữ kia, hẳn là thuốc cùng đồ ăn tương khắc, Nhϊếp Thải Nữ trước đó vài ngày uống thuốc có bỏ lá tía tô, lại không thể ăn cùng cá chép, nô tỳ hỏi qua Nhϊếp Thải Nữ, hôm qua Diệp Thải Nữ có bưng canh cá chép cho nàng uống.”
“Khả năng khỏi hẳn thì sao?”
“Bản chất nhọt độc cũng không khó trị, chỉ là nam nữ có khác biệt, nghĩ đến thái y vẫn chưa cẩn thận xem bệnh, cho nên không có đúng bệnh hốt thuốc, nếu lại không kịp thời trị liệu, sợ là sẽ lưu lại vết sẹo.”
“Thục phi cùng Tống phi bên kia có động tĩnh gì không?”
Mặc Ly lắc đầu, “Vẫn không có.”
“Hàn chiêu nghi đâu?”
“Chưa từng quan tâm đến.”
Hàn Đường này diễn xuất hiền lương, xem ra quả nhiên không phải vậy.
“Vậy từ từ đi, ngươi ngày mai lại đi, đưa chút thuốc mỡ, không để cho nàng chuyển biến xấu, chỉ nói năng lực có hạn, giúp không được nhiều.”
“Giúp đỡ nàng lúc này, ngày sau nghĩ đến nàng ta sẽ nhớ rõ.”
“Bất quá Bạc phi đã tặng ta một cung nữ, ta cũng hẳn là nên đáp lễ cho nàng, liền đem tình hình Diệp Thải Nữ tốt tiết lộ cho Chương Bình cung, Diệp Thải Nữ một mình chiến đấu hăng hái, nghĩ đến cũng thực cô đơn.”
“Vâng.”