Thần Thiếp Thất Lễ

Chương 9: Là chính mình

Trời mưa liên tiếp mấy ngày, toàn bộ kinh thành đều u ám.

Tống Kỳ quả nhiên rất nhiều đêm đều không có tới hậu cung, chúng phi nghe nói chuyện hành lang châu lũ bất ngờ cũng an phận hơn nhiều, cũng chẳng thấy bóng dáng ai đưa cháo tới Ngự Thư Phòng, ngóng trông ngẫu nhiên gặp được hắn ở Ngự Hoa Viên. Chuyện Tống Kỳ ở bên điện ngủ lại một đêm cũng không bị truyền ra ngoài, hậu cung trong lúc nhất thời lại gió êm sóng lặng.

Rốt cuộc có một ngày bầu trời trong xanh.

Cẩm Bình sáng tinh mơ gọi kéo ta dậy, “Nương nương, hôm nay nên đi thỉnh an.”

Ta nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Cẩm Bình trên đỉnh đầu, cười nguy hiểm, lộ ra hàng răng trắng đều.

Ta biết ta có cái tật xấu này, thời điểm dậy sớm thường không khống chế được cảm xúc, còn may mắn nay Hoàng Thượng rất ít khi ngủ lại trong cung phi tần, nghĩ đến ta đó ta thấy ta cũng không có thất thố.

Tê Hà Các cách các cung cũng khá xa, nhìn canh giờ còn sớm, ta liền mang theo Cẩm Bình chậm rãi đi.

“Nương nương.”

Ta nhìn theo ánh mắt Cẩm Bình, phía trước bậc thang làm bằng cẩm thạch trắng, một nữ tử duỗi cổ trắng ngần nhắm hai mắt tinh tế mà ngửi hoa.

Ánh mặt trời từ một bên chiếu lại đây, càng thêm động lòng người.

Trần Duyệt, nàng ở ôn ninh điện cùng nơi ở của ta không tiện đường, xa như vậy chẳng lẻ chỉ đến xem hoa nơi này?

Ta còn đang nghi hoặc liền thấy nơi xa một thân ảnh vàng uy nghiêm đã hướng bên này đi tới, đúng rồi, Tê Hà Các này tuy có chút cách biệt, nhưng lại tiện đường với Trường Sinh Điện của Thái Hậu.

Hôm nay triều thần không có lâm triều, dựa theo thói quen ngày xưa, Hoàng Thượng canh giờ này sẽ đi Trường Sinh Điện thỉnh an.

Ta không biết là tâm lí xuất phát từ cái gì, thân mình chợt tránh ở phía sau vài cọng hoa lê.

Trần Duyệt như cũ nhắm hai mắt, giống như đắm chìm ở thế giới của chính mình, nàng một thân váy vàng nhạt, đẹp không sao tả xiết.

Tống Kỳ chỉ dẫn theo Hạ Tông cùng Tiểu Lý Tử, nếu bị hỏi, Trần Duyệt chỉ cần nói là tới tìm ta, lại là diễn một phen tỷ muội tình thâm.

Lẫn này ngẫu nhiên gặp được, tình cờ chính là rung động, thật sự rất thông minh, so với phải lúc chạng vạng ở Ngự Hoa Viên mà ngóng trông có thể ngẫu nhiên gặp được mang về Càn Nguyên Cung cao tay hơn nhiều.

Ta nín thở ngưng thần, chuẩn bị quan sát một hồi tình chàng ý thϊếp, Tống Kỳ sẽ lẳng lặng mà thưởng thức mỹ nhân, sẽ mở miệng cùng mỹ nhân ngâm vài câu thơ tăng một chút tình cảm.

Nhưng mà, đều không phải.

Tống Kỳ mang theo Hạ Tông cùng Tiểu Lý Tử mắt nhìn thẳng đi qua, trên mặt một tia dao động cũng không có, ta nghiền ngẫm, tươi cười ở trên mặt.

Ta có chút hiểu được câu nói kia của Mạn Nương, làm chính ngươi.

Sở Hoàng Tống Kỳ, văn thao võ lược, am hiểu sâu lòng người, như thế nào bị nữ tử dùng tiểu kỹ xảo mê hoặc.

Ta tựa hồ có thể nhìn xuyên qua bóng dáng Tống Kỳ nhìn đến nội tâm hắn, đã mất công ngắm hoa, vậy tinh tế mà thưởng thức vậy.

Từ góc độ này, vừa lúc có thể nhìn đến biểu tình Trần Duyệt mở to mắt khi kinh ngạc, thực thú vị.

Đợi Tống Kỳ đi xa, thị nữ bên người Trần Duyệt Hải Đường từ nơi xa bước lại, đúng lúc ta hướng Tê Hà Các bước đi, tiểu nha đầu kia đến gần cũng là vẻ mặt kinh ngạc, “Nương nương.”

Trần Duyệt sửa sửa biểu cảm, như cũ là có chút cứng đờ, nhưng vẫn nghiêm mặt nói, “Mỏng chiêu nghi đâu.”

“Cung nhân Tê Hà cung nói, mỏng chiêu nghi đã đi ra ngoài một lúc.”

“Chúng ta đi thôi, đừng chậm trễ canh giờ.”

“Vâng.”

Ta vội vàng giấu thân mình, một chút thanh âm cũng không dám phát ra, sau khi xác định Trần Duyệt đã đi xa, dựa vào cây cột mà nở nụ cười khanh khách.

Cẩm Bình cũng cười, chỉ là nàng cười cùng ta cười có chút không giống nhau, “Nô tỳ đã lâu không thấy nương nương cao hứng như vậy, trước đây, Cẩm Bình thích nhất bộ dạng nghịch ngợm này của nương nương.”

Ta ngừng cười, đúng vậy, ta rốt cuộc là vì cái gì vào cung đâu, ta không thể không thừa nhận, tuy mẹ con Bạc phi bức ta vào cung, ta nếu kiên quyết không chịu, cũng đều không phải là không thể cứu vãn, trong kinh vương tôn công tử nhiều như vậy, có tư cách lấy tú nữ hoàng thất đều không phải là không có.

Vì Mục Như Lâm sao, muốn tìm ra chân tướng, cũng không phải là chỉ có con đường này.

Ta chỉ là còn có điểm không cam lòng đi, nghĩ bị vây trong một cái nhà cửa qua loa sống cả đời, không bằng tiến cung, nàng Mạn Nương có thể chạy đi, ta vì sao không thể.

Chỉ là nhìn trước mắt, trong lúc nhất thời ta lại có chút phiền muộn, “Cẩm Bình, ngươi xem, cảnh xuân đẹp như vậy, ta lại không thể nếm hương vị vịt quay của lão Lý bá.”

“Cũng không phải là không thể.”

Phía sau truyền đến giọng nói ôn nhuận mà lại có chứa ý cười, tuy rằng chỉ nghe qua mấy lần, lại cảm thấy dị thường quen thuộc.

Tống Kỳ, hắn tới bao lâu rồi?

Ta đột nhiên có một loại dự cảm kỳ quái, chẳng lẽ hắn ngay từ đầu đã thấy ta?

Thật là bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình phía sau.

Ta nới lỏng cương phía sau lưng, xoay người sang chỗ khác hành lễ, “Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn an.”

“Bình thân.”

Nỗ lực nhẫn nhịn, ta cuối cùng vẫn hỏi, “Hoàng Thượng, ngài khi nào nhìn đến thần thϊếp.”

Hắn nhìn ta, trong mắt có ý cười, còn có một ít ta nhìn không hiểu, “Ngay từ đầu liền thấy được.”

Ta giật giật khóe miệng, ta nên nói cái gì? Hoàng Thượng tính trẻ con, thần thϊếp bội phục?

Ta khéo léo tươi cười, “Thần thϊếp còn muốn đi Di Cùng điện thỉnh an, đi trước cáo lui.”

“A.”

Chỉ là A một tiếng lại không có ý tứ hành động gì, ta chỉ phải da mặt dày đi xa dưới ánh nhìn theo của hắn.

Ta nghĩ khi nào hỏi Mạn Nương một chút, ngươi theo như lời Sở Hoàng, thấy ta đến cùng là dạng gì?