Đừng Gọi Một Tiếng “Sư Tôn” Ta Rất Sợ

Chương 7: Mỹ nhân có độc

Ban đêm trong rừng ẩm ướt lạnh lẽo, Mộ Vân Tiệm dựa trên người mập mạp, Phó Minh Du ngồi dưới tàng cây vẽ những ấn bùa mới.

Tiểu hồ ly được nhặt rõ ràng tu luyện không tốt, ở một bên run bần bật. Một lát sau, nàng cẩn thận tiến về phía đống lửa, mập mạp cảm giác được uy hϊếp, lập tức mở to mắt nhỏ giọng khò khè.

Tiểu hồ ly lập tức không dám cử động, ở đó ngơ ngác nhìn Phó Minh Du.

Thằng chóc chết tiệt! Phó Minh Du thầm nghĩ, nếu có một người bạn gái như ngươi ta đều cho ngươi quỳ xuống. Y đưa tay tạo thành một kết giới cho tiểu cô nương, luồng sáng xanh lục tươi sáng lưu chuyển, tiểu hồ ly lắc lắc tai, phát hiện không lạnh.

“Ta…… Ta tên là Linh Lung, tiên trưởng ngươi tên là gì?” Tiểu cô nương sợ hãi hỏi.

“Minh Du.” Phó Minh Du suy nghĩ còn nói thêm: “Ngươi yên tâm ngủ đi, tìm được Sâm La Hồ, ta nhất định đưa ngươi về nhà.”

“Được……” Linh Lung dựa vào thân cây ngồi xuống, đôi mắt to màu vàng chớp chớp, “Minh Du tiên trưởng, ngươi……”

“Sư tôn!” Mộ Vân Tiệm mơ màng mở to mắt, nhỏ giọng nói: “Ta có chút lạnh……”

“Nhiều chuyện quá!” Phó Minh Du trợn mắt nhìn hắn, “Dựa vào mập mạp ngồi cạnh đống lửa mà còn lạnh.”

Ngoài miệng nói như vậy, Phó Minh Du vẫn cho Mộ Vân Tiệm một cái kết giới, Mộ Vân Tiệm hướng về phía Phó Minh Du cười ngọt ngào, hài lòng quay người đối mặt với Linh Lung.

Linh Lung ngồi ở trong kết giới, cảm thấy toàn thân ớn lạnh, quay đầu lại liền nhìn thấy đôi mắt đen láy của Mộ Vân Tiệm lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng nhìn qua, hắn nhe răng cười.

Linh Lung lắc tai, nháy mắt quên mình định nói gì với Phó Minh Du.

Mộ Vân Tiệm ngủ đến nửa đêm, nóng đến mức đá vào mập mạp, mập mạp bất mãn càu nhàu vài tiếng, xoay người lăn đi.

Khi ánh sáng ban mai đến, Phó Minh Du muốn mang theo hai đứa nhỏ tiếp tục lên đường, mập mạp sống chết không cho Linh Lung leo lên, Mộ Vân Tiệm cưỡi trên mập mạp nhướng mày kiêu hãnh.

Phó Minh Du bất đắc dĩ, tùy tiện từ tay áo Càn Khôn triệu hồi thanh kiếm, chuẩn bị lôi Linh Lung cùng ngự kiếm.

“Sư…… Sư tôn!” Mộ Vân Tiệm nhéo mạnh lỗ tai mập mạp, “Không bằng để Linh Lung cô nương ngồi cùng ta, ngồi trên Khiếu Phong sẽ dễ dàng hơn.”

“Miêu miêu miêu?”

Ui! Đồ đệ ngươi rốt cuộc giác ngộ. Phó Minh Du lộ ra nụ cười hiểu rõ, lập tức xách tiểu cô nương đặt lên người mạp mạp.

“Tiên…… Tiên trưởng!” Linh Lung nắm tay áo Phó Minh Du, vẻ mặt bất an.

Mộ Vân Tiệm vòng tay ôm lấy eo Linh Lung, nhẹ nhàng mỉm cười, “Linh Lung, ngươi đừng sợ mập mạp, nó rất ngoan, sẽ không để ngươi ngã xuống bị thương.”

Làm sao Phó Minh Du nhận ra trong giọng của tiểu tử này phức tạp, lập tức nở nụ cười của một người cha già, yên tâm ngự kiếm đi phía sau hai hài tử.

Linh Lung bị bỏ lại ở trước người Mộ Vân Tiệm run bần bật.

“Tại sao hôm qua ngươi không biến thành nguyên hình mà ngủ?” Mộ Vân Tiệm thấp giọng ở bên tai Linh Lung hỏi, giọng nói của hài tử không thay đổi, giọng nói trong trẻo nhưng giọng điệu lại không hề ngây thơ.

“Ta…… Ta…… Ta sinh ra đó là nhân thân, bộ dáng này thoải mái hơn.” Linh Lung lắp bắp giải thích.

“Sư tôn ta là một người rất tốt.” Mộ Vân Tiệm cười, “Y rất thích ngươi.”

“Thật sao?” Giọng nói của Linh Lung có chút vui vẻ, chóp tai khẽ động, mặt hơi đỏ.

“Đúng vậy……” Mộ Vân Tiệm nghiêng đầu cười nói: “Dùng yêu đan làm thuốc có thể tăng tu vi lên rất nhiều, hồ ly gia! Có rất nhiều nơi có thể làm thuốc phải không?”

Linh Lung:……

Con đường kế tiếp, Phó Minh Du phát hiện Linh Lung vì sao vẫn luôn trốn tránh y, chỉ cần ánh mắt y dừng trên người Linh Lung, lông đuôi của nha đầu này sẽ dựng đứng lên.

Không thể hiểu được!

“Tiên trưởng! Sâm La Hồ ở ngay phía trước.” Linh Lung cẩn thận quan sát bốn phía, xác nhận nói: “Không sai.”

“Làm sao ngươi xác nhận được thế?” Phó Minh Du hỏi.

“Ta nhìn thấy được……” Linh Lung nói một nửa, ý thức được mình vừa nói cái gì, sợ tới mức bưng kín miệng.

Trong Sâm La Hồ có bao nhiêu thiên tài địa bảo mà người tu tiên mơ ước? Cha mẹ đã từng dặn dò nàng, ngàn vạn lần không thể cho người khác biết, nàng có thể nhìn thấy dấu vết vận động của Sâm La Hồ, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng……

Phó Minh Du hiểu những gì Linh Lung chưa nói xong, chỉ nhướng mày kinh ngạc và tiếp tục tiến về phía trước.

Đẩy đám bụi cây rậm rạp sang một bên, một hồ nước sáng ngời xuất hiện trước mắt.

Vì sao hồ nước lại sáng như vậy? Hồ nước trong suốt, bên trong có ánh sáng bạc, tựa như ngôi sao rơi xuống nhân gian. Phó Minh Du nhăn mày lại, đột nhiên ra tiếng quát: “Khiếu Phong!”

Mập mạp mang theo hai đứa nhỏ nhảy lên né tránh những dây leo mọc ra từ mặt đất, nhưng những chiếc lá xung quanh đột nhiên tách ra khỏi thân cây tấn công bọn họ từ mọi hướng.

Khiếu Phong rít gào một tiếng, đóng băng những chiếc lá trước mặt thành bột, lại không thể né tránh những chiếc lá phía sau.

Phó Minh Du ném ra một lá bùa, kết giới “phanh” một tiếng nổ tung ở phía sau Khiếu Phong, đem hai người một thú bao ở bên trong. Linh lực kích động, những chiếc lá bắn ngược về hướng ngược lại, đóng đinh vào thân cây.

Phó Minh Du chấp kiếm đứng ở ngoài kết giới, khẽ cười nói: “Các hạ chơi mấy trò nho nhỏ này có thú vị không?”

Gió trong rừng thổi qua, mang đến một nụ cười như chuông, “Vậy vị tiên trưởng này…… Muốn cùng nô gia chơi trò gì sao?”

Một nữ tử mặc đồ tím chậm rãi bước ra, thấy mặt nữ nhân này, Phó Minh Du không khỏi kinh ngạc cảm thán một tiếng, mỹ nhân nha!

Y không phải tiểu tử thiếu kinh nghiệm, minh tinh cùng người mẫu đã chơi qua, nhưng vẫn cảm thấy nữ nhân này đứng trong top 3 người tình của y.

Mị cốt thiên thành, đáng tiếc mỹ nhân có độc.

“Ta không dám chơi đùa cùng ngươi.” Phó Minh Du giơ kiếm lên, “Ngươi là thủ hồ? Đáng tiếc ta sợ mỹ nhân nhi không đủ thực lực không đủ sức phòng thủ, ngươi chọn tránh đường hay chọn…… Ta đem gan xà móc ra tới?”

“Trúc Nương, nhân thân đuôi rắn, dùng mị thuật……” Mộ Vân Tiệm nhìn thoáng qua đuôi rắn ở trong bóng tối của nữ nhân này, nhẹ giọng nói.

“Hừ, không hiểu phong tình……” Ánh mắt Trúc Nương lưu chuyển, nghiêng người nhường đường, “Vậy…… Nô gia đã có thể chờ lang quân được như ước nguyện, chiến thắng trở về……”

Phó Minh Du đáp xuống mặt đất, nhìn Mộ Vân Tiệm, duỗi tay sờ đầu hắn: “Ta sớm sẽ trở về, chỉ cần ta bất tử, kết giới sẽ không tiêu tan, nếu kết giới tan……”

“Ta không đi, ta chờ ngươi.”

“Yêu quái dính thân……” Phó Minh Du lắc đầu hắn, cười nói: “Tiểu phế sài, nếu vi sư chết, chạy thì cứ chạy, chờ chết…… Ta hối hận đã đưa ngươi vào.”

“Sư tôn……” Mộ Vân Tiệm mũi đau xót.

“Chết cũng không sao, ngươi xem ngươi, mỹ nhân trong ngực, không uổng công cuộc đời này a!” Phó Minh Du chỉ vào Linh Lung.

“Ngươi!” Mộ Vân Tiệm bị nghẹn lại, “Hừ! Mau lên còn trở về!”

Sâm La Hồ, bản thân mới là hiểm cảnh, y muốn đồ vật, là một loại cá sống trong cát dưới đáy hồ.

Phó Minh Du bước đến bên hồ, khẽ thở dài.

Y thật sự đã cố gắng hết sức vì tiểu tử này, hiếu thuận cha mẹ mình cũng chưa hiếu thuận đến vào sinh ra tử.

Sau khi thực hiện thủ thuật tránh nước, Phó Minh Du nhảy vào trong hồ.

Mập mạp ngồi xổm bên hồ, định duỗi móng vuốt vớt cá, bị kết giới chắn trở về, Mộ Vân Tiệm ôm đầu gối ngồi dưới đất phát ngốc.

Quá vô dụng……

Lầu các sụp đổ, biển lửa sóng nhiệt, nữ nhân kiều diễn ôm hắn ngự kiếm chạy trốn, hắn ghé vào trên bờ vai thon gầy đơn bạc của nữ nhân, nhìn kẻ đuổi gϊếŧ phía sau giương cung.

Hắn tựa hồ hô cái gì, lại tựa hồ không kêu được, trong tay đoản kiếm linh lực kích động, đánh bay mũi tên lao tới, đoản kiếm bay ra ngoài, hổ khẩu đau nhức, nhưng mũi tên kia lệch khỏi quỹ đạo, không có bắn trúng.

Người bắn tên khϊếp sợ nhìn hắn một cái, đột nhiên mở miệng, thanh như chuông lớn, “Hảo tiểu tử, người nào có thể tiếp được một mũi tên của ta đều đã là nhân vật thành danh lâu rồi…… Trẻ con, có dám tiếp thêm một mũi tên nữa không!”

Trong tay hắn không có kiếm, dưới tình thế cấp bách cắn răng kết ấn, vầng hào quang sáng ngời từ trong tay hắn khuếch tán ra, nhưng mũi tên của người nọ như gió gào sét đánh ầm ầm tới.

Nữ nhân che ở trước mặt hắn, đem hắn ôm lấy, có thứ gì đó ấm nóng bắn lên mặt hắn, hắn trừng lớn đôi mắt, bất an hô: “Nương!”

“Đừng nhìn! Vân Tiệm, ngự kiếm đi! Đi mau!” Nữ nhân thanh âm thê lương, hắn chưa bao giờ nghe mẹ hắn dùng ngữ điệu đó nói chuyện.

Đó là lần đầu tiên hắn ngự kiếm, hắn hoảng loạn niệm khẩu quyết, loạn choạng ngã xuống đất một cách buồn cười, sau đó bị một người một chưởng từ trên thân kiếm chụp tới.

Đầu óc hôn mê thời điểm, hắn nghe thấy có người nói, “Gϊếŧ hắn……”

“Đứa nhỏ này không phải người nhà họ Quân sao? Bốn vị công tử nhà họ quân đều đã chết, đứa trẻ còn nhỏ, phóng cho hắn một con ngựa thì đã sao?”

“Ngươi không nhìn thấy à, tiểu tử này có linh lực mạnh mẽ, thiên phú hơn người, tuổi nhỏ có thể tiếp được một mũi tên, hắn còn chưa tới 10 tuổi, làm sao có thể không nhổ cỏ tận gốc?”

“Như thế…… Liền phế đi hắn linh mạch, một cái phế nhân còn có thể làm được đại sự gì?”

Bởi vì loại thương hại nực cười này mà hắn còn sống. Quan tâm làm gì? Nếu một kiếm gϊếŧ hắn sẽ tránh được bao nhiêu phiền toái?

Chỉ là hiện giờ, sư tôn vì hắn một mình nguy hiểm…… Thế gian này, thật sự sẽ có người vô duyên vô cớ đối xử tốt với một người khác sao? Nhưng hắn còn cái gì đáng giá để sư tôn mưu đồ đâu?

Mộ Vân Tiệm yên lặng suy nghĩ, hắn chỉ có một cái mạng này, về sau nếu sư tôn muốn, hắn sẽ cho.

“Tiểu lang quân…… Ngươi đang suy nghĩ đến sư tôn ngươi sao?” Trúc Nương thân rắn bò tới, mị nhãn như tơ nhìn thoáng qua Mộ Vân Tiệm, “Ngươi thật là một tiểu bảo bối tuấn tiếu, chờ ngươi lớn lên sẽ có bao nhiêu nữ nhân vì ngươi hằng đêm hoan xuân……”

Linh Lung sợ hãi trốn đằng sau Mộ Vân Tiệm, Trúc Nương thấy Mộ Vân Tiệm không phản ứng, lại cười duyên nói: “Tiểu lang quân, ngươi thật sự cho rằng ta không làm gì được kết giới này sao? Không bằng ngươi đem tiểu nha đầu này cho tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ không động vào ngươi, thế nào?”

Linh Lung cứng đờ, nàng cảm thấy Mộ Vân Tiệm thật sự có khả năng quăng nàng ra ngoài!

“Bà nội.” Mộ Vân Tiệm cười ngọt ngào với Trúc Nương, “Hồ ly này là người sư tôn ta muốn bảo hộ, ta không thể cho ngươi được.”

“Ngươi kêu ta là gì?!” Trúc Nương giận tím mặt, nàng phẩy tay áo một cái, cười lạnh nói: “Hảo tiểu tử mềm cứng không ăn, lão nương liền chờ sư tôn ngươi thân tử đạo tiêu, sau đó…… Đem ngươi nuôi lớn……”

“Lại chậm rãi hưởng dụng……” Nàng đột nhiên nhớ tới cái gì giống nhau, ánh mắt âm độc ở trên người Mộ Vân Tiệm dạo một vòng, lại cười duyên nói: “Ai u ~ linh lực sư tôn kia của ngươi mạnh mẽ, hắn là nửa bước phi thăng, con cá trong Sâm La Hồ này, hắn muốn cũng không có tác dụng gì, là cho ngươi dùng?”

Mộ Vân tiệm không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng nhìn nàng.

“Xem ra đúng rồi, ai yo ~ khó lường……” Trúc Nương vòng quanh kết giới một vòng, che miệng kiều mị cười nói: “Sao sư tôn đối xử tốt với tiểu lang quân như vậy, chẳng lẽ là…… Nuôi một người có thể song tu đi?”