Đừng Gọi Một Tiếng “Sư Tôn” Ta Rất Sợ

Chương 6: Sinh như lữ quán

Mộ Vân Tiệm đã thức, mấy người mặc trang phục lịch sự đứng bên cạnh mập mạp trò chuyện với Phó Minh Du.

“…… Cho nên, sao tôn giả không đi cùng chúng ta?” Người nọ có bộ râu quai nón, nụ cười hào phóng tốt bụng.

“Không cần.” Phó Minh Du ngồi trên lưng mập mạp, không có ý định đi xuống, cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống người nọ, “Chuyến đi này không có gì quan trọng với bản tôn, chỉ tìm một ít thảo dược rồi quay về thôi, không cần đi vào rừng rậm.”

“Một khi đã như vậy, chúng ta không đợi tôn giả nữa, tại hạ đi trước cáo lui.” Râu xồm hình như biết tính tình Minh Du tôn giả, chắp tay dẫn người đi.

“Sư tôn, bọn họ là ai?” Mộ Vân Tiệm ngồi thẳng dậy, quay đầu hỏi Phó Minh Du.

“Đoàn người trong nhóm lính đánh thuê……” Phó Minh Du nhíu mày, “Lão tử không đi cùng bọn họ, loại thực lực này chỉ có thể kéo chân sau*. Nếu trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thậm chí họ sẽ nhân lúc mà đi hôi của**.”

*kéo chân sau: gây cản trở

**nhân lúc mà đi hôi của: lợi dụng

Mộ Vân Tiệm bắt lấy tay áo Phó Minh Du, thanh âm thanh thuý, “Về sau ta nhất định sẽ không gây cản trở cho sư tôn.”

“Cho nên hiện tại ngươi cũng biết mình là một gánh nặng?” Phó Minh Du nhướng mày, ôm hài tử từ trên người mập mạp nhảy xuống, “Ăn chút gì rồi đi tiếp.”

Minh Du tôn giả không ăn thịt, mấy ngày nay Phó Minh Du thèm muốn phát điên. Chỉ huy mập mạp bắt lấy yêu thú cấp thấp “Vân Lộc”, Phó Minh Du đốt lửa và quyết định nướng một cái chân hươu.

Mộ Vân Tiệm giúp nhặt nhánh cây, hài tử trợn tròn hai mắt, đột nhiên nhận ra sư tôn hắn ban ngày không ăn thịt, cho dù có đói thì sư tôn ban ngày chỉ sẽ cho một ít lương khô linh tuyền gì đó……

“Sư tôn!” Mộ Vân Tiệm ôm nhánh cây chạy đến bên cạnh Phó Minh Du, ngồi xổm xuống hỏi y, “Ngươi có phải khỏi bệnh rồi không?”

“Bệnh gì? Ta có bệnh nào đâu?” Phó Minh Du kinh ngạc nhìn hắn một cái.

“Chính là cái kia…… Ban ngày là người không để ý, ban đêm là người hay cười.” Mộ Vân Tiệm khoa tay múa chân, dùng ngón tay kéo khoé miệng lên, lộ ra ngoài cười nhưng trong không cười.

Nghe như bệnh tâm thần phân liệt, Phó Minh Du buồn cười vỗ đầu Mộ Vân Tiệm, “Đúng vậy, vi sư hết bệnh rồi.”

“Oa! Thật tốt quá!” Mộ Vân Tiệm mở to hai mắt, con người đen nhánh nhìn khuôn mặt tuấn tú của Phó Minh Du, vẻ mặt cười ngây thơ hồn nhiên.

Phó Minh Du tự nhiên không biết, dưới khuôn mặt nhỏ thiên chân vô tà này cất giấu một tiểu ma đầu ngàn thủ đoạn, thế cho nên đến một ngày Mộ Vân Tiệm bại lộ bản tính, mới có thể trở tay không kịp.

Hai người cưỡi mập mạp, đương nhiên không có yêu thú cấp thấp nào dám đến gần, họ tiến về phía trước hơn nửa ngày, sắc trời dần tối, trong rừng có thứ gì đó phát ra tiếng kêu quái dị, mập mạp cũng nhe răng cảnh giác, lông toàn thân đều tạc lên.

“Sư tôn, là Phong Chồn Sóc sao?” Mộ Vân Tiệm nhíu mày nghe xong một trận, nhỏ giọng hỏi Phó Minh Du.

“Không tồi, lỗ tai rất thính nha……” Phó Minh Du xoa mái tóc Mộ Vân Tiệm, cười nói: “Biết rất nhiều thứ, học ở đâu ra vậy?”

Mộ Vân Tiệm trầm mặc một chút, rũ mắt thấp giọng nói: “Là…… Mẹ ta dạy.”

“……” Đây là Mộ Vân Tiệm lần đầu tiên nhắc đến người nhà, Phó Minh Du nhìn ra đứa nhỏ này không muốn nói thêm nữa, liền chuyển sang chuyện khác hỏi: “Phong Chồn Sóc là yêu thú cấp thấp, ngươi nói một chút…… Tại sao Khiếu Phong lại cảnh giác?”

“Bởi vì…… Bọn chúng có hàng ngàn con, cùng nhau hoạt động!”

Không biết nơi nào truyền đến một tiếng rít như em bé khóc đêm, hai tai Khiếu Phong đẩy ra sau đầu, đột nhiên nhảy về phía trước, sau đó nhanh chóng xoay người phun ra một ngụm khí lạnh.

“A ——” Một con mày đen bị mập mạp đông lạnh thành một đống, Mộ Vân Tiệm nhìn thấy bộ dáng xấu xí của vật này, nó giống như một con chuột lớn có cánh, phần cuối của chiếc đuôi dài phía sau lộ ra những chiếc gai xương cứng.

“Thứ này ngốc thật, yêu thú cao đẳng có đầu óc sẽ không kɧıêυ ҡɧí©ɧ chúng ta, chúng nó vậy mà không có đầu óc…… Trầm Ảnh!”

Ánh sáng bạc từ trong tay áo Phó Minh Du bay ra, bị y cầm trong tay, mập mạp rít gào một tiếng, đôi cánh vương lên. Dưới ánh trăng, vô số Phong Chồn Sóc rít lên bay vòng xuống, lao về phía mập mạp với những chiếc răng nanh như dao nhỏ.

Trong khoảnh khắc mùi gió tanh ập vào mặt, một đôi tay thon dài che lại đôi mắt Mộ Vân Tiệm, Phó Minh Du thấp giọng nói vào tai hắn: “Đừng nhìn.”

Hắn bị Phó Minh Du ấn ở trong lòng ngực, Phó Minh Du hình thành một kết giới, trong lúc nhất thời tiếng gió, kiếm rít, tiếng gầm gừ…… Đều nghe không được, trong thế giới tối tăm chỉ còn lại tiếng tim đập của Phó Minh Du.

Mộ Vân Tiệm nháy mắt, lông mi dài quét qua lòng bàn tay Phó Minh Du, Phó Minh Du cảm thấy ngứa liền động ngón tay tựa như cảm thấy rất vui, Mộ Vân Tiệm cười ra tiếng.

Sư tôn thật sự là người ấm áp tốt bụng, hắn muốn sư tôn luôn ở bên cạnh hắn.

Khi gió thổi vào kết giới lần nữa, cánh rừng thành một mảnh hỗn độn, Phó Minh Du cảm thấy buồn nôn khi nhìn những thứ rách nát vỡ vụn trên mặt đất.

Tùng Phong Trường Ca…… Tên chiêu thức khá tao nhã, sử dụng rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Minh Du tôn giả đúng là cái em gái.

“Mẹ kiếp…… hôi quá……” Phó Minh Du thấp giọng oán giận, “Mập mạp, chúng ta đi xa hơn.”

“Miêu ~~”

Trong vài ngày tiếp theo, Phó Minh Du lại gặp mấy sóng lính đánh thuê, Phó Minh Du đã từ chối lời mời “lòng tốt” của những người này, càng đi xa thì càng ít người, gặp phải những yêu thú tu vi cũng càng ngày càng cao.

Một mình Phó Minh Du ngồi dưới tàng cây, tiểu tử Mộ Vân Tiệm này muốn đi vệ sinh, còn cõng hắn, ha hả, ý kia có cái gì đẹp? Còn ngượng ngùng……

Trong rừng đột nhiên truyền ra một tiếng kinh hô, Phó Minh Du lập tức đứng lên, hướng về phía Mộ Vân Tiệm hô: “Vân Tiệm?!”

“Không có gì! Là một con rắn…… Sư tôn không cần lại đây.”

Mộ Vân Tiệm nhìn trước mặt tiểu cô nương thần chí không rõ, ánh mắt lạnh nhạt cảnh giác, hắn không có bước tới kiểm tra mà lùi lại từng bước.

“Đừng…… Đừng đi…… Cứu cứu ta……” Tiểu cô nương trên đầu có một đôi tai hồ ly đỏ rực, đôi mắt to màu vàng óng ngấn lệ, trông thật nhu nhược đáng thương, nàng thấy Mộ Vân Tiệm không có ra tay tương trợ, lập tức giãy giụa nói: “Tiểu tiên trưởng…… Ta biết Sâm La Hồ ở nơi nào, chỉ cần ngươi cứu ta, ta dẫn ngươi đi tìm.”

Mộ Vân Tiệm dần dần dừng lại, kinh ngạc nhướng mày.

Phó Minh Du không nghĩ tới, Mộ Vân Tiệm rải nướ© ŧıểυ còn có thể nhặt một tiểu loli trở về, tức khắc cảm thấy tiện nghi đồ đệ của mình có phải hào quang nhân vật chính đang nạp điện xong bắt đầu có diễm ngộ.

Yêu thú muốn tu luyện thành hình người nhất định là tu vi thậm hậu, nhưng Phó Minh Du phát hiện tiểu cô nương này không có tu vi cao thâm, có thể biến thành hình người ở độ tuổi này…… Có thể nàng có một đôi cha mẹ có tu vi cao thâm, sinh ra với hình dạng con người.

Vết thương tiểu cô nương không nặng, nhưng chất độc trên vết thương rất khó giải quyết, Phó Minh Du một bên xử lý vết thương cho nàng, một bên trêu đùa Mộ Vân Tiệm, “Tiểu tử tuổi không lớn, vận đào hoa thật ra không tồi, đồ nhi biết nhặt nha.”

“Nàng nói nàng biết Sâm La Hồ ở nơi nào, bằng không ta không cứu nàng!” Mộ Vân Tiệm vốn giả vờ ngoan ngoãn nhưng nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của sư tôn, trong lòng lại khó chịu, “Hơn nữa nàng lớn lên quá xấu, không phải vận đào hoa đâu.”

“Về sau tiểu cô nương này lớn lên nhất tuyệt sắc khuynh thành, thế này mà còn nói xấu, ngươi thử tìm một người đẹp cho vi sư coi.”

“Ta……” Mộ Vân Tiệm tức giận dậm chân, “Về sau ta nhất định lớn lên còn tuyệt sắc hơn nàng!”

“Không phải, ngươi còn tự tán dương sao?” Phó Minh Du dở khóc dở cười, lại nghĩ tới khuôn mặt sau khi thành niên của Mộ Vân Tiệm, nhịn không được cười nói: “Được được được…… Đồ nhi của ta mới là tuyệt sắc nhân gian, tuyệt sắc…… Ha ha ha……”

“Hừ!”

Mộ Vân Tiệm bắt đầu giận dỗi, đến khi tiểu cô nương kia tỉnh dậy cũng chưa nguôi giận, Phó Minh Du sẽ không dỗ dành con nít, cũng không muốn dỗ dành, nói giỡn? Lão tử làm sai chỗ nào?

“Ư……” Tiểu cô nương ôm đầu, rầm rì ngồi dậy, liếc nhìn vết thương ở chân đã được băng bó, còn tiểu nam hài cứu nàng thì đang ngồi cạnh đống lửa nướng thịt.

“Đúng vậy, học một chút đi, không cần mỗi ngày đợi vi sư cho ngươi ăn……” Phó Minh Du đứng ở một bên khoanh tay ra lệnh, nghe thấy động tĩnh nhìn thoáng qua tiểu cô nương kia, “Ngươi tỉnh? Cảm thấy thế nào?”

“Các ngươi là ai?” Tiểu cô nương sợ hãi nhìn Phó Minh Du, trực giác yêu thú nói cho nàng, đây là một người tu tiên cường đại.

“Người đến tìm Sâm La Hồ.” Phó Minh Du đi tới kiểm tra chân nàng, “Ngươi nói ngươi biết Sâm La Hồ ở đâu à?”

“Ta biết, nhưng…… Các ngươi phải đưa ta về nhà trước……”

“Tìm Sâm La Hồ trước, sau đó bản tôn đưa ngươi về nhà.” Phó Minh Du nhún vai, “Đưa ngươi về nhà trước, ngươi đổi ý biết phải làm sao?”

Mộ Vân Tiệm khinh thường liếc nhìn cô nương này, trong lòng thầm nghĩ thật ngu ngốc, đổi thành là hắn, hắn chỉ nói sẽ đưa bọn hắn đi đến Sâm La Hồ, sau đó đi về nhà, sau khi về đến nhà, lợi thế sẽ nắm trong tay chính mình, chẳng phải sẽ chính là người cuối cùng định đoạt?

Tiểu cô nương ủy khuất nhìn Phó Minh Du, do dự một chút, gật đầu nói: “Có thể, nhưng nếu tìm được rồi…… Ngươi không đưa ta về nhà thì phải làm sao bây giờ?”

“Tiểu nha đầu người biết rõ tình huống, ngươi không chịu, chúng ta chỉ cần rời đi, ngươi ở chỗ này cho yêu thú ăn đi.” Phó Minh Du vỗ tay, đi đến bên cạnh Mộ Vân Tiệm, “Thịt nướng ngon không?”

Mộ Vân Tiệm đem thịt đưa cho Phó Minh Du, nhìn y nhét nó vào miệng, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở: “Ngươi đừng ăn nhanh như vậy…… Sẽ bỏng miệng.”

Phó Minh Du trợn trắng mắt cho hắn xem, “Vi sư tu vi cao thâm, loại lửa bình thường này có thể làm gì ta?”

“Tu hành chỉ để ăn sao?” Mộ Vân Tiệm học theo y trợn trắng mắt.

“Tu hành để sống tốt hơn”, Phó Minh Du lấy ớt cay từ trong tay áo ra rồi rắc chúng lên, “Ăn là một phần trong cuộc sống, vậy ngươi nói vì sao phải tu hành?”

“……” Mộ Vân Tiệm cách đống lửa nhìn sư tôn vô tâm vô phế, nhẹ giọng nói: “Vì không hề mất đi, vì…… Ở bên cạnh sư tôn.”

“……” Phó Minh Du ngẩn ra, nhìn đôi mắt nghiêm túc của vật nhỏ, tức khắc trong lòng ấm áp.

Tro hồng bay trên đống lửa bị dòng khí cuốn đi, ảm đạm cuối cùng rơi xuống, Phó Minh Du rũ mắt nói: “Nếu có một ngày vi sư biến mất, ví dụ như phi thăng. Không ai có thể ở bên nhau mãi mãi, tất cả mọi người đều đi trên con đường riêng của mình, vi sư…… Chỉ là một đoạn này cùng đường với ngươi thôi.”

Y không phải người ở thế giới này, cuối cùng có một ngày phải rời khỏi, đến lúc đó vật nhỏ này hẳn đã trở thành một đại nhân vật oai phong một cõi……

“Sư tôn ở nơi nào, ta liền ở nơi đó.” Mộ Vân Tiệm cố chấp nói: “Ta sẽ lớn lên, không ai có thể khiến chúng ta tách ra.”

“Chưa bao giờ thấy ngươi dính người như vậy.” Phó Minh Du không nhịn được bật cười, “Mau ăn, ăn xong ngủ.”