***
“Bán Hạ? Không có…”
“Cháu trở về lúc nào?”
“… Hai vợ chồng cãi nhau à?”
“Có phải là về nhà ngoại rồi không?”
Khuôn mặt Thạch Đông Thanh bình tĩnh đi ra từ trong khu nhà ngang*, anh ta vốn đến huyện đón Bán Hạ, ai ngờ người cô nhà họ Lâm nói hoàn toàn không gặp Bán Hạ, chỉ thấy đồ cô đặt ở cổng.
*Nhà ngang (hay còn gọi là nhà ống): Một dạng khu chung cư kiểu cũ những năm 80-90, là hành lang dài nối nhiều phòng đơn, vì hành lang dài được thông gió ở hai đầu và có hình ống nên được gọi là nhà ống.
Sau khi đi ra ngoài từ nhà cô Lâm, đầu óc Thạch Đông Thanh hỗn loạn thành một cục, Bán Hạ rốt cuộc đi đâu vậy?
Mấy ngày hôm nay Thạch Đông Thanh mệt rã rời, sau khi biết anh ta tặng đứa bé cho người khác, cha mẹ anh ta tức giận đến mức giậm chân trong nhà.
Sau đó anh ta phải rất vất vả thuyết phục hai cụ xong thì lại không thấy Bán Hạ đâu.
Lúc này Thạch Đông Thanh mới có chút sợ hãi, một người phụ nữ nông thôn nơi xa nhất từng đi là huyện, cô còn có thể đi đâu?
Cô nhất định là đi tìm đứa nhỏ, nhưng cô có thể đi đâu tìm?
Thạch Đông Thanh rất sợ cô sẽ bị lừa gạt, nếu như xảy ra chuyện gì…
Anh ta ăn nói với người nhà họ Lâm kiểu gì đây?
Sớm biết như vậy, ngày hôm đó anh ta nên đưa theo cô cùng trở về mới đúng.
Bây giờ trong đầu Thạch Đông Thanh loạn thành một cục, hoàn toàn không biết phải đi tìm Bán Hạ như thế nào, đành phải lê bước chân nặng nề rời đi.
Sau khi Thạch Đông Thanh đi khỏi, cô Lâm càng suy nghĩ càng thấy không đúng, luôn cảm thấy xảy ra chuyện gì đó, bà ấy nói với dượng Lâm: “Không được, em phải về nhà ngoại một chuyến xem sao, Đông Thanh này nói mơ hồ không rõ ràng, em không yên lòng.”
Dượng Lâm hít một hơi thuốc lá: “Đông Thanh người ta còn có thể lừa em sao? Chuyện vợ chồng trẻ đừng để ý nhiều như thế.”
Cô Lâm lườm ông ấy một cái: “Bán Hạ do một tay em nuôi nấng, sao có thể mặc kệ! Hôm nay đúng lúc không đi làm, em về đây, nếu như không có chuyện gì chiều nay em về luôn.”
Lúc này dượng Lâm mới không nói gì.
***
KJhi Bán Hạ tỉnh ngủ đã là ba giờ chiều, đứa nhỏ nằm bên cạnh cô yên lặng tự chơi với tay nhỏ chân nhỏ của mình, nhìn thấy mẹ thức dậy, cái miệng nhỏ của cu cậu phát ra tiếng ‘a, a’, chào hỏi với cô.
Bán Hạ cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ của con trai một cái, ôm lấy bé con chụt chụt xong, lại cho bé bú sữa.
Cô bế đứa nhỏ đứng ở cửa sổ nhìn xuống, nhìn thấy bên cạnh đường lớn bên ngoài nhà khách bày mấy quán vỉa hè nhỏ, có bán kem cũng có bán quần áo, khăn lụa, vớ, cửa hàng cũng có người ra ra vào vào… Có vẻ buôn bán cũng không tệ lắm.
Bây giờ trong thành phố nhiều người tự mình buôn bán vậy sao?
Bán Hạ hơi bất ngờ.
Buổi chiều này, cô vẫn đứng ở bên cạnh cửa sổ nhìn xuống, cô mới chỉ nhìn khoảng nửa tiếng, tiệm bán quần áo đã có mười mấy nhóm người tới, gần như một nửa số đó không hề tay không rời đi.
Bán Hạ đếm số lượng trong lòng, bán một bộ quần áo chỉ kiếm một, hai tệ, vậy thì bán một lát là đã có mười tệ trong tay rồi!
Nhất định là không chỉ kiếm được cái giá này, cả ngày sẽ kiếm được bao nhiêu? Một tháng thì được bao nhiêu?
Còn có một tiệm khác cũng không ít người, đặc biệt là bán kem, nhộn nhịp gần như lúc nào cũng có người.