Ngón tay cái của người đàn ông vẫn đang đặt trên âʍ ѵậŧ cô, ngón tay thuận theo sự nuốt chửng của hoa huyệt cô mà đàn dần di chuyển vào bên trong, cuối cùng cũng chạm được vào cái nút cắm mềm kia. Anh nhẹ nhàng ấn vào một cái.
“Yaaaaaaa…Bác sĩ…. Diệp…” Bạch Chỉ khẽ hét lên, hai chân cô lại kẹp chặt tay anh.
“Mở ra”.
Hai chân cô mềm nhũn mở ra, hai mắt cô vì du͙© vọиɠ chiếm xâm chiếm mà đã phủ đầy một tầng nước mắt.
Diệp Hiểu nhẹ nhàng cầm cái nút bằng hai ngón tay, từ từ rút nó ra với tốc độ từ tốn. Khoảnh khắc cái nút mềm được lấy ra khỏi hoa huyệt, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Bạch Chỉ nhăn lại, nâng phần dưới của cô lên, bên trong hoa huyệt phun ra một dòng dịch dính nhớt, bắn lên ngón tay thon dài của người đàn ông. Tay người đàn ông hơi bất động.
Cô lêи đỉиɦ rồi.
Hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn, nhìn thấy vẻ mặt yếu ớt lại mờ mịt sau khi phóng thích của cô, ngón tay đang xoa bóp âʍ ѵậŧ của cô có hơi dùng lực, còn cái tay thì tiếp tục ấn nhẹ vào phần bụng dưới mềm mại căng phồng của cô.
“Ưm…a…” Bạch Chỉ phát ra một tiếng rêи ɾỉ theo động tác trên tay anh, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tràn đầy ban đầu trong cơ thể dần dần từ trong hoa huyệt chảy ra, chất lỏng trắng đυ.c dính nhớp chảy xuống bên dưới bờ mông ửng đỏ của cô, thấm ướt lên ga giường, một mảnh hỗn độn ướt đẫm ở giữa hai chân cô.
Bác sĩ Diệp buông tay ra, dòng nước trong suốt trào ra giữa không trung, anh ừm lên một tiếng, bụng dưới vô thức ưỡn lên khi ngón tay của người đàn ông rời đi, tràn đầy sự quyến rũ và khao khát vô thức.
“Anh…” Người đàn ông thấp giọng nói: “Về sau mỗi tuần đều phải đến đây để kiểm tra cơ thể… để tránh cho…” Anh dừng lại một chút, giọng nói khàn đặc: ”Để tránh bị chơi hư mất”.
Bạch Chỉ hơi dừng động tác, khẽ cắn chặt môi lại, không nói một lời nào.
Hắn dường như cầm lấy thứ gì đó, nhẹ nhàng nhét vào hạ bộ cô, cảm giác lành lạnh dễ chịu khiến cô lại một lần nữa không chịu được mà kẹp chặt ngón tay anh. Bác sĩ Diệp ngừng động tác lại, không quan tâm đến sự co rút của cô mà đưa ngón tay vào nơi sâu nhất bên trong cô, xoay nó một vòng rồi mới rút ra. Cảm giác lành lạnh không ngừng lan tỏa trong cơ thế khiến cô không khống chế được mà nhè nhẹ cọ xát hai chân, đôi mắt khép hờ, vẻ mặt mờ mịt.
“Loại thuốc này có thể giúp cô dễ chịu hơn một chút trong khoảng thời gian này…” Diệp Hiểu nhìn bộ dạng Bạch Chỉ dưới thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ướŧ áŧ, vẻ mặt đầy quyến rũ, vô ý thức mà véo nhẹ đầu ngón tay ở trong ống tay áo, vuốt ve dịch lỏng cô vừa mới để lại, ngay sau đó là những lời mà cô không muốn nghe thấy nhất: “Ngoài ra thì ở chỗ này là nhà tù của nam giới, tôi không có thuốc tránh thai, cô vẫn phải nên đi tìm Địch Thanh”.