Bạch Chỉ đột nhiên không biết có nên hối hận vì sự lựa chọn của bản thân không nữa. Cái loại hành động này quá mức thân mật lại dâʍ đãиɠ, cho dù biết người ở trước mặt là một bác sĩ thì cô vẫn cảm thấy vô cùng nhục nhã không chịu nổi.
Diệp Hiểu đem hết sự lưỡng lự và xấu hổ của cô thu vào trong mắt mình, nhưng cũng không có thúc giục cô, chỉ yên lặng mà quan sát, ánh mắt lướt qua da thịt trắng nõn mềm mại lỗ ra ở cổ áo bộ đồng phục tù nhân, trên nơi đó tràn ngập dấu vết có thể liên tưởng đến của việc hoan ái.
Sau khi nằm xuống mà bộ ngực cô vẫn đầy đặn thẳng tắp như cũ, còn có cặp đùi trắng như tuyết khép sát lại với nhau, cặp mông căng tròn tươi tắn thấp thoáng hiện ra bên dưới bộ quần áo.
Bạch Chỉ dùng sức cắn chặt môi lại, mở hai chân ra, ngón tay mảnh mai nắm lấy bộ quần áo tù nhân nhàu nát, nhẹ nhàng vén lên, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người con gái dần dần lộ ra trước mắt người đàn ông, giữa háng hai chân trắng nõn của cô bị vỗ đến sưng đỏ cả lên, còn có vết tích của tϊиɧ ŧяùиɠ chưa khô hết chảy ra. Chỗ rừng rậm nhếch nhác bị bao phủ bởi đầy chất lỏng đυ.c ngầu chưa hoàn toàn đông cứng lại, hai mép cánh hoa đỏ tươi dần dần hé ra, âʍ ѵậŧ đã ẩm ướt đã dựng đứng lên vì liên tục bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ gợϊ ȶìиᏂ, lại tiếp xúc với không khí lạnh nên khẽ nhẹ nhàng run lên.
Tiếng hô hấp của Diệp Hiểu trở nên có chút nặng nề.
“Tôi tiến vào đây”. Người đàn ông nhàn nhạt nói ra một câu ý tứ không rõ ràng, trong giọng nói mang theo một tia khàn khàn.
Nghe thấy câu nói kia, hoa huyệt của Bạch Chỉ không nhịn được mà nhẹ nhàng co rút lại, động tĩnh nhỏ nhặt này bị bác sĩ Diệp thu hết vào trong mắt, anh khẽ tặc lưỡi. Mặt Bạch Chỉ đỏ bừng cả lên.
Diệp Hiểu cởi bỏ bao tay ra, lộ ra ngón tay thon dài. Anh ấn tay trái lên bụng dưới của cô, Bạch Chỉ ngân lên một tiếng “ưm”, nhìn anh duỗi tay phải ra, dùng ngón tay cái chậm rãi xoa nắn hạt trân châu của cô, ngón trỏ và ngón giữa cũng chậm rãi thăm dò vào trong hoa huyệt của cô.
Điều này.. thật kì lạ… Một luồng kɧoáı ©ảʍ như bị điện giật dâng lên từ bên trong hoa huyệt, Bạch Chỉ hít một hơi thật sâu, rêи ɾỉ mã kẹp chặt hai chân lại, kẹp chặt ngón tay của bác sĩ Diệp, khiến anh không thể tiếp tục thăm vào vào bên trong, anh dừng lại động tác, hơi nhướng mày lên: “Kẹp chặt như vậy, tôi làm sao mà giúp cô lấy lấy nó ra đây?”
“Anh… tôi…” Cô cắn chặt miệng lại, không dám nói rõ là ngón tay anh đè lên âʍ ѵậŧ cô, dưới ánh mắt lạnh lùng của Diệp Hiểu, cô run rẩy mở hai chân ra, ngầm ngầm chịu đựng sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà khép hai chân lại, khiến ngón tay của anh càng vào sâu hơn. Hai tay Bạch Chỉ giữ chặt khăn trải giường bên dưới người, nước nhờn sền sệt chảy ra từ hoa huyệt, thịt mềm bao lấy ngón tay của người đàn ông co rúm lại một hồi, thắt chặt ngón tay anh lại.