Hơn nửa năm này, trong Hoàng Thành, dường như không ai dám tìm Phong gia gây phiền toái gì, cho dù là cao nhân có thực lực, cũng đều đi đường vòng.
Chuyện này đã tạo thành một bầu không khí kì lạ, đó chính là, chỉ cần là người có liên quan đến Phong gia, cho dù là một tên tiểu tốt trong Phong gia, ở trong Hoàng Thành này đều nhận được đãi ngộ giống như cao nhân.
Đối với hiệu ứng này, thật ra Phong Hằng rất không tán đồng.
Sau khi Phong Hề diệt vương thất, Phong gia liền trở thành mục tiêu được chú ý, thậm chí có vài gia tộc lớn muốn Phong gia ngồi lên vị trí vương thất.
Phong Hằng đã trực tiếp cự tuyệt, không nói hắn không có dã tâm gì, cho dù có, hắn cũng không có ý định dẫn Phong gia lên làm một vương thất khác.
Nếu như hành động quá cao cao tại thượng, vậy không phải bọn họ sẽ giống với vương thất lúc trước sao?
Cho nên, Phong Hằng mới đặc biệt dặn dò đám người Phong gia chú ý hành động của mình.
Đúng lúc này, vẻ mặt Tiểu Hồ vốn đạm nhiên, đột nhiên trầm xuống, thân ảnh màu trắng đã hóa thành một đạo tia chớp, tập kích một chỗ trên không trung.
“Ai?”
Bỗng nhiên biến động, khiến thị vệ xung quanh lập tức đến gần Phong Hằng, ánh mắt nhìn chằm chằm lên không trung.
“Lâu không gặp, đây là nghi thức các ngươi hoan nghênh ta sao?”
Một giọng nói nhàn nhạt mang theo ý cười từ trên không trung truyền đến.
Tiều Hồ đang công kích, đột nhiên nghe thấy giọng nói này, lập tức dừng lại, sau đó thân hình vội vàng tránh đi.
Lúc này mới khiến công kích mình không thể thu lại kia đánh sang một bên khác.
Phong Hề vốn ẩn thân trên không trung, lúc này phất tay một cái, tán Huyễn Tâm Ma Vụ quấn quanh ba người đi.
Ba thân ảnh lập tức xuất hiện trước mặt mọi người.
Đúng là bất đắc dĩ, vốn định lặng lẽ trở về rồi lặng lẽ đi, nhưng hiện tại lại gây ra động tĩnh như vậy.
Trên mặt đất không có biện pháp chạy lấy người, chỉ có thể ngự trên không trung.
Nhưng lại bị Tiểu Hồ phát hiện, Phong Hề không hiện thân cũng không được.
“Đại nhân?” Tiểu Hồ vừa nhìn thấy người kia, trong đôi mắt hồ ly tinh xẹt qua một tia kinh ngạc, ngạc nhiên nói.
Cùng lúc đó, một bóng trắng xẹt qua, một thân ảnh nhỏ đã nhào vào trong lòng Phong Hề.
“Đại Đại……” Giọng nói non nớt nũng nịu giống như rất kích động vang lên.
Đột nhiên đánh tới, Phong Hề dừng một chút, mới ổn định lại thân hình.
Cúi đầu nhìn nữ hài vô cùng đáng yêu đang ôm mình, ngẩn ra một chút, nhưng rất nhanh, trong mắt xẹt qua một tia kinh hỉ: “Tiểu Bạch?”
Mới hơn nửa năm, nó cũng hóa hình rồi?
Xem ra, cấp bậc huyền thú đúng là không phải ma thú có thể so sánh.
Tiểu Bạch nghe vậy, vui vẻ gật đầu, đôi tay ôm chặt nàng, hít một hơi thật sâu.
Dường như không muốn xa rời, giống như lúc còn nhỏ, rất thích hơi thở trên người nàng. “Đại Đại, ngươi đã đi đâu? Ta rất nhớ ngươi.”
Nghe vậy, Phong Hề không khỏi mỉm cười, duỗi tay ở nhẹ nhàng xoa mái tóc đen nhánh của cô bé.
Nhưng lúc này, không đợi Phong Hề mở miệng nói cái gì, một giọng nói rất bất mãn đã vang lên: “Này, hồ ly thối, có thể buông tay ra chưa, ngươi ôm rất lâu rồi đó.”
Chỉ thấy, Kim Đản Đản híp mắt nhìn Tiểu Bạch đang ôm chặt Phong Hề, ánh mắt tràn đầy bất mãn.
Giống như đồ của mình bị cô bé chiếm mất, vô cùng khó chịu.
Tiểu Bạch nghe tiếng, mới từ trong ngực Phong Hề ngẩng đầu lên, nhìn về phía Kim Đản Đản.