“Đản Đản ca? Ngươi cũng về rồi!” Tiểu Bạch giống như rất vui vẻ, lập tức nhếch miệng cười với cậu bé.
Rõ ràng, vẫn còn nhớ ‘bạn chơi cùng’ Kim Đản Đản lúc còn nhỏ này.
Nhưng cô bé vừa dứt lời, sắc mặt Kim Đản Đản lại thối hoắc, vẻ mặt ghét bỏ trừng cô bé: “Cái gì mà Đản Đản ca, ai cho ngươi gọi tên ta, ngươi nhanh buông tay ra cho ta, tỷ tỷ là của ta, ai cho ngươi ôm.”
Từ nhỏ, lòng chiếm hữu của Đản Đản đã rất mạnh.
Nói xong, Kim Đản Đản cũng không khách khí, trực tiếp duỗi tay túm bàn tay cô bé đang ôm Phong Hề ra.
Tiểu Bạch đang nhếch miệng cười với cậu bé, lại thấy trên tay truyền đến đau đớn, có chút bất mãn: “Ngươi nắm đau ta, ta không buông……”
“Hồ ly thối, cho ngươi ba phần nhan sắc ngươi liền muốn mở phường nhuộm có phải không, mau buông ra cho ta, nếu không tiểu gia ta bóp chết ngươi.”
“Không cần, Đại Đại thích ta.”
“Ngươi không buông có phải không……”
“Không buông……”
Giờ khắc này, hai tiểu gia hỏa này mắt to trừng mắt nhỏ, vẻ mặt đều khó coi, tuyệt đối là tâm trạng khi tranh đồ chơi với nhau.
Phong Hề nhìn thấy vậy, lập tức cảm thấy bất đắc dĩ.
Sao lại như vậy, vừa gặp mặt đã định đánh nhau sao?
Tiểu Hồ ở bên cạnh thấy vậy, lập tức duỗi tay kéo Tiểu Bạch lại, vẻ mặt cung kính nhìn Kim Đản Đản: “Tiểu công tử, ngươi đừng nóng giận, ta bảo nó xin lỗi ngươi, sau này ta nhất định sẽ dạy dỗ tiểu nha đầu này.”
Lúc này Kim Đản Đản mới chú ý đến Tiểu Hồ.
Vẻ mặt khó coi lập tức trở nên không được tự nhiên, vội vàng lắc đầu, “Ta, ta không tức giận, chỉ là…… Sau này nàng không được đoạt tỷ tỷ với ta.”
Rốt cuộc đã từng uống sữa của nàng, đối với Tiểu Hồ, Kim Đản Đản không tức giận được, thấy nàng xin lỗi, liền cảm thấy không được tự nhiên.
“Được rồi, đừng nháo nữa, đi xuống đi!” Phong Hề thấy vậy, bất đắc dĩ nói.
Nói xong, cũng dẫn đầu đi đến trước mặt đám người.
Tiểu Hồ thấy vậy, cũng vội vàng đi theo.
Lưu lại Kim Đản Đản và Tiểu Bạch, tâm trạng khó chịu trừng nhau.
Giáp Tư Nhất nhìn mắt bọn họ, tự giác coi như không nhìn thấy, thân hình vừa động, lập tức đi theo.
“Gia gia!” Phong Hề hạ xuống, mỉm cười gọi Phong Hằng một tiếng.
Ngay sau đó, liền đi về phía hắn.
Những người xung quanh đều rất bất ngờ và kinh hỉ nhìn Phong Hề trở về.
Đám thị vệ phản ứng lại, đứng trang nghiêm, khom lưng cao giọng chào nàng: “Tiểu thư!”
Vẻ mặt vô cùng cung kính, cộng thêm kích động khó có thể che giấu.
Ngay sau đó, bọn họ vội vàng nhường ra một con đường cho nàng.
Ngay cả đám trưởng lão cũng rất kích động, ánh mắt nhìn nàng mang theo một tia kiêu ngạo.
Phong Hằng nhìn thấy Phong Hề trở về, cảm xúc dao động rất lớn.
Nhưng hắn là chủ một gia tộc, không thể không để ý, vẻ mặt cứng nhắc, đứng rất trang nghiêm.
Nhìn thấy nàng đi đến trước mặt, chóp mũi chua xót, hốc mắt nóng lên, nhưng hắn vẫn nhịn xuống.
“Đã trở lại rồi? Trở về là tốt, trở về là tốt……”
Nhìn nàng, giọng nói trầm thấp mang theo một cỗ nghẹn ngào, câu nói phía sau, không nhịn được lặp lại mấy lần.
Từ trong giọng nói của hắn, có thể nghe ra cảm xúc của hắn đang dao động.