Ngay sau đó, liền thấy Tiểu Hắc Thảo đong đưa hai cẳng chân nhỏ của nó, từ trên người hắn ta nhảy về phía Phong Hề.
Lúc nhìn thấy nó bò lên người Phong Hề, ngủ đông trên sợ tóc màu đen của nàng, Cao Tuyết mới phản ứng lại.
Rất nhanh, đáy lòng dâng lên một trận ớn lạnh
Hắn ta đã nhiều lần nhìn thấy sợi dây đen khác thường này trên tóc nàng rồi, vốn tưởng rằng đó chỉ là một sợi dây buộc tóc đặc biệt mà thôi……
Nói thế nào cũng không tưởng tượng được, trên sợi tóc đen nhánh của nàng, lại ẩn giấu một…… Vật khủng bố như vậy!
“Ta thua!” Nhìn các thân ảnh của nàng bắt đầu biến mất trên không trung, đám ma thú khác cũng hạ xuống, dừng bên người nàng, Cao Tuyết bất đắc dĩ cười nói.
Khí thế như vậy, hắn ta không thua mới lạ.
Nhưng thua như vậy…… Có chút nhanh.
Tính toán thời gian, còn chưa vượt qua mười phút?
Nghĩ lại, trong lòng không khỏi thở dài một hơi.
Nói không chịu đả kích là gạt người, nhưng hắn ta tự an ủi chính mình, ít nhất, coi như nàng đã dùng ‘toàn bộ’ thực lực a!
Không phải sao?
Đương nhiên, có phải hay không chỉ mình Phong Hề rõ ràng mà thôi.
Nghe thấy hắn ta nhận thua, Phong Hề cũng gật đầu, sau đó, mới liếc mắt nhìn đám Hồn Thiên Dực.
Chỉ thấy lúc này, tường đất sương đen, gió xanh bốn phía đều cùng nhau biến mất.
Người xem bên cạnh quảng trường đột nhiên bị tường đất ngăn cách, cũng không thấy rõ bên trong đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng nhìn thấy tường đất biến mất, thân ảnh Cao Tuyết đã xuất hiện và bốn thân ảnh bên cạnh Phong Hề.
Dường như tất cả mọi người đều biết kết quả trận chiến này.
Lúc này, Phong Hề lại đột nhiên mở miệng.
“Nói với lão nhân, ông ta giải quyết chuyện của Hắc gia đi, ta còn có việc, rời đi trước, còn chuyện ta đồng ý với ông ta, chờ ta có mạng trở về rồi lại nói.”
Nói xong, Phong Hề không cho Cao Tuyết thời gian phản ứng, thân ảnh lập tức bay lên.
Trong đám người tụ tập ở xung quanh, đồng thời cũng có mấy thân ảnh bay lên.
“Sư tỷ, đi đâu?” Pháp lão vọt đến liền mở miệng hỏi Phong Hề một tiếng.
Giáp Tư Nhất bay lên không trung, lại khiến thân thể Lãnh Thanh Thủy đang quan sát phía dưới hung hăng chấn động.
Giáp Tư Nhất?
Thật sự là hắn?
“Trở về Đông Đại Lục!” Phong Hề nhìn đám người Pháp lão, trầm thấp nói một câu.
Nhưng, lúc này, nàng lại quay đầu nhìn về phía Giáp Tư Nhất, trầm ngâm một lát mới mở miệng: “Giáp Tư Nhất, có một số chuyện, trốn tránh cũng không phải biện pháp, ngươi có muốn ở lại không?”
Giáp Tư Nhất nghe vậy, tự nhiên ngẩn ra, theo bản năng cúi đầu nhìn Lãnh Thanh Thủy phía dưới, trong hai mắt xẹt qua vẻ ảm đạm.
“Ta cũng không có gì phải trốn tránh!”
Nhìn hắn, Phong Hề cũng không nhịn được nhìn xuống vẻ mặt thất hồn lạc pháp của Lãnh Thanh Thủy bên dưới.
Có lẽ, những việc này, cần bọn họ tự mình giải quyết, nàng không nên nhúng tay vào.
“Vậy đi thôi!” Phong Hề thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói một câu.
Sau đó, trước mắt tất cả học viên trong học viện, mấy thân ảnh bay lên không trung, nhanh chóng rời đi.
Chỉ thấy ở trong một góc nào đó, lão nhân tóc bạc an tĩnh nằm dựa trên ghế, đôi mắt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, thở dài một tiếng như có như không.