Bạc Hà Ngày Đông

Chương 8: Bạn học Thẩm Du, anh là đang theo đuổi em

Quả nhiên, lúc họ trở lại lớp tiết tự học buổi tối đã bắt đầu, Thẩm Ngọc cắn răng quay về chỗ ngồi trước mặt giáo viên chủ nhiệm.

Lần đầu tiên đến muộn, Tɧẩʍ ɖυ vô cùng hụt hẫng, càng ra sức nghiêm túc đọc sách.

Cô khác với Ôn Nghiêu, vị đại thiếu gia này tùy tiện ngoắc ngoắc ngón tay là có thể vào được lớp thực nghiệm, thi xếp hạng nhất từ dưới đếm lên cũng có người nhà che chở.

Nhưng Tɧẩʍ ɖυ chỉ có thể dựa vào bản thân tự nỗ lực rất vất vả mới đạt được thành tích, cô nhất định phải nắm chắc.

Kết thúc tiết tự học buổi tối, Tɧẩʍ ɖυ như thường lệ thu dọn cặp sách, vị đại thiếu gia ăn chơi kia đã sớm chờ ở cửa.

Còn chưa ra tới cửa Tɧẩʍ ɖυ đã thấy nụ cười tươi như hoa của Ôn đại thiếu gia, trong lòng có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, đại thiếu gia muốn cùng cô về nhà.

Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy biểu tình của những bạn học đi ngang qua hai người bọn họ đều như có thâm ý khác, cô đơn giản mặc niệm trong lòng, tôi không quen biết hắn, tôi không quen biết hắn.

Đại thiếu gia tiếng xấu đồn xa, cả tòa nhà không có mấy ai không biết hắn, đi xuống cầu thang thỉnh thoảng lại có người chào hỏi.

Tɧẩʍ ɖυ cúi đầu đi phía trước, những người này đối với cô mà nói đều là những sự tồn tại xa lạ.

Ôn Nghiêu cũng vậy.

Cô trước sau luôn ý thức rõ ràng chênh lệch giữa mình và Ôn Nghiêu.

Nhưng người này lại không cảm giác được.

Trước lạ sau quen, Ôn Nghiêu biết nhà Tɧẩʍ ɖυ ở đâu, lần này thậm chí còn giành trước, rất quen thuộc mà theo Tɧẩʍ ɖυ cùng nhau quẹo thẳng vào ngõ.

Đi trên con đường nơi không có nhiều người quen biết Ôn Nghiêu, Tɧẩʍ ɖυ yên lặng thở dài, quyết định nói rõ ràng với Ôn Nghiêu.

Tuy mưa đã tạnh, nhưng trong không khí vẫn ngột ngạt như cũ, như cục đá đè ở trong lòng.

“Ôn Nghiêu.”

Tɧẩʍ ɖυ lần đầu tiên gọi đầy đủ tên hắn, thanh âm có chút thô ráp, có hơi kỳ lạ, rất khó xử.

“Đến rồi!” Đột nhiên nghe được tên của mình, Ôn Nghiêu cười, bộ dáng cà lơ phất phơ.

“Đừng đi theo tôi nữa.” Biểu tình Tɧẩʍ ɖυ lúc nào cũng nghiêm túc, lúc này mày nhíu lại hiện lên chút bất đắc dĩ, “Tôi không biết cậu muốn làm gì, nhưng đừng đem bữa sáng cho tôi, cũng đừng đưa tôi về nhà, càng không cần chuyện gì cũng chờ tôi đi cùng.”

“Tôi với cậu chỉ là bạn học không thân, cậu như vậy sẽ làm tôi cảm thấy rất kỳ quái.”

Hết thảy những gì hắn làm đều khiến Tɧẩʍ ɖυ cảm thấy rất kháng cự, không được tự nhiên.

Biểu tình Ôn Nghiêu có chút bi thương, “Một khi đã như vậy, bạn học Tɧẩʍ ɖυ, cậu thật sự không biết tớ muốn làm cái gì sao? Cậu nói như vậy làm tớ thật sự rất buồn nha.”

Tuy rằng hắn nói như vậy, nhưng vẻ mặt như cũ chẳng hề để tâm, Tɧẩʍ ɖυ chẳng phân biệt nổi hắn rốt cuộc là thật lòng hay giả ý.

Nhưng dựa theo hiểu biết của Tɧẩʍ ɖυ đối với loại người như Ôn Nghiêu, đại khái đều chỉ là chơi chơi mà thôi, có điều Tɧẩʍ ɖυ chơi không nổi.

“Vậy để tớ nói cho rõ ràng hơn một chút, Tɧẩʍ ɖυ, anh là đang theo đuổi em.”

Gió đem âm thanh hắn thổi tan, trong khoảng thời gian ngắn Tɧẩʍ ɖυ không thể phân biệt có phải mình nghe lầm hay không.

Ôn Nghiêu nói như vậy, Tɧẩʍ ɖυ càng khẳng định đây chỉ là trò đùa.

Không biết người khác nghe thấy lời này sẽ phản ứng kiểu gì, nhưng Tɧẩʍ ɖυ lấy lại bình tĩnh nhìn thẳng Ôn Nghiêu, ánh mắt được Ôn Nghiêu khen là rất xinh đẹp kia lúc này vô cùng chuyên chú.

“Cậu thích tôi sao?”

Không nghĩ tới cô sẽ hỏi như vậy, Ôn Nghiêu ngây ngẩn cả người.

Phản ứng nhất thời này chỉ để Tɧẩʍ ɖυ nghiệm chứng xem sự giả dối và đùa bỡn của Ôn Nghiêu.

Cô không rõ ràng lắm người này có phải nổi hứng muốn trêu chọc mình hay không, nhưng cô rõ ràng trong hắn không có tồn tại bao nhiêu nghiêm túc.

“Bạn học Ôn Nghiêu, vậy cậu có bao giờ nghĩ tới nếu tôi xem lời cậu nói là thật thì sẽ như thế nào không?”

“Cậu đương nhiên có thể xem là thật, bởi vì tớ hoàn toàn nghiêm túc.”

Tɧẩʍ ɖυ cười lạnh trong lòng, với cái vẻ mặt của hắn hiện tại, ai dám coi là thật?

Nhiều lời vô ích, Tɧẩʍ ɖυ xoay người muốn đi, cổ tay lại bị giữ chặt, cô bị buộc phải nhìn về phía Ôn Nghiêu.

Hắn cúi người ghé sát vào tai Tɧẩʍ ɖυ, lúc nói chuyện hơi thở ám áp của hắn phả vào cổ cô, từng chút lay động tim cô.

“Tɧẩʍ ɖυ, em là đang muốn nghe anh nói anh thích em sao?”

Ôn Nghiêu nhìn vành tai dần đỏ ửng lên của Tɧẩʍ ɖυ, trong lòng cười rất đắc ý.

Hắn bỗng nhiên trào lên loại xúc động muốn một ngụm cắn xuống, nhưng nghĩ đến có khả năng Tɧẩʍ ɖυ sẽ gϊếŧ người diệt khẩu, vô cùng khó khăn mà đè ý nghĩ này lại.

Tɧẩʍ ɖυ hoảng loạn lùi lại một bước, sau khi kéo ra một khoảng cách cô cho là an toàn với Ôn Nghiêu mới mở miệng, “Không có, tôi phải về nhà đây.”

Xoay người bỏ đi giống như đang chạy trốn, trái tim đập điên cuồng, từng đợt sóng xa lạ làm Tɧẩʍ ɖυ có chút bối rối.

Rõ ràng là muốn đem mọi chuyện nói cho rõ ràng lại giống như càng gỡ càng rối, Tɧẩʍ ɖυ phiền muộn bước nhanh hơn, cuối cùng thậm chí bắt đầu chạy, cũng may Ôn Nghiêu không có đuổi theo.

Ôn Nghiêu nhìn bóng dáng chạy trối chết kia, cảm giác được sau này sẽ gian nan lắm đây.