Tiểu Thụ Bị Người Sói Nhặt Về

Chương 4: H

Cảm giác ngứa ngáy khiến Thẩm Lý khẽ lẩm bẩm, ban đầu anh cho rằng bản thân làm việc quá mệt nên mới mộng xuân nhưng khi cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ và sự lạnh lẽo ngày càng tăng thì lập tức mở mắt ra.

Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là một đôi mắt sói nhiễm ánh sáng xanh trông cực kỳ dữ tợn. Hắn nằm đè trên người anh, đôi tay hắn vẫn đang xoa nắn phần thịt trước ngực.

Ngực Thẩm Lý dính đầy nước miếng của hắn, hai núʍ ѵú cũng bị chơi đùa đến mức sưng đỏ. Lúc này hắn đang ngậm một bên vυ' của anh vào miệng rồi nắn bóp bên vυ' còn lại.

Hiện tại chỉ có ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào nên Thẩm Lý không thể nhìn đó gương mặt hắn, nhưng anh có thể cảm nhận được ánh mắt của đối phương đang nhìn chằm chằm mình.

Tiếng bú ʍúŧ đầy gợϊ ȶìиᏂ vang lên bên tai khiến Thẩm Lý sợ hãi hét lên nhưng anh cũng không ngờ được âm thanh phát ra từ miệng mình lại là tiếng rêи ɾỉ nũng nịu.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, dường như thiếu niên bị giật mình nên lập tức chạy trốn. Thẩm Lý nằm im trên giường, một cơn gió thổi qua khiến anh cảm giác được sự lạnh lẽo trước ngực, dường như tất cả đang muốn nhắc nhở anh rằng chuyện vừa xảy ra là thật chứ không phải mơ.

Thẩm Lý im lặng hồi lâu rồi mới cởi lớp vải trên ngực ra, cảm giác đau đớn lập tức truyền đến. Hai núʍ ѵú đau nhất, những vết trầy xước càng nghiêm trọng hơn, anh chỉ cử động hai núʍ ѵú nhẹ mà cũng đau. Thẩm Lý rưng rưng nước mắt, anh vươn tay sờ xuống phía dưới, chỗ đó đã ướt đẫm, ngón tay chỉ cần chạm nhẹ là đã run lên.

Thẩm Lý nhìn thấy núʍ ѵú bị liếʍ mυ'ŧ đỏ bừng thì chợt nghĩ nếu lúc nãy thiếu niên liếʍ thân dưới của mình chắc là sẽ rất thoải mái. Trong lòng anh lý trí và tình cảm đang đấu đá với nhau, cuối cùng du͙© vọиɠ của cơ thể chiến thắng.

Anh dùng nước da^ʍ để bôi trơn ngón tay rồi cắm vào, đồng thời bàn tay thô to cũng chà xát khiến núʍ ѵú cương cứng. Cả hai vị trí nhạy cảm được kí©ɧ ŧɧí©ɧ cùng lúc khiến toàn thân ảnh căng cứng, lúc sắp lêи đỉиɦ Thẩm Lý lại thả lỏng tay.

Khi anh chọc ngón tay vào cửa huyệt nóng bỏng ướŧ áŧ thì mất mác thở dài một hơi, cảm giác ngứa ngáy khiến anh không thể thoả mãn được.

Trút xong Thẩm Lý lại hối hận, trong lòng anh chợt nảy sinh khát vọng, bắt đầu tưởng tượng xem nếu lần sau hắn lại lén lút tới đây thì anh nên làm gì.

Mấy ngày tiếp theo Thẩm Lý bận phơi lúa, bận rộn như một con quay. Mấy đêm nay thiếu niên cũng không đến nữa, Thẩm Lý không biết mình nên cảm thấy may mắn hay mất mát nữa.

Nhưng sắp tới anh cũng không có thời gian để suy nghĩ linh tinh nữa vì sau khi tuốt lúa xong còn phải cấy mạ. Công việc ở nhà Thẩm Lý còn chưa làm xong thì bác cả đã tới cửa bảo anh giúp nhà ông ta thu hoạch thóc. Thẩm Lý không đồng ý nhưng dù sao cũng là họ hàng nên anh hứa khi nào anh cấy mạ xong mấy mẫu đất của nhà mình thì sẽ đến giúp.

Tiễn bác cả về xong, tâm trạng Thẩm Lý sa sút, anh không muốn ở trong nhà nữa nên đeo giỏ lên rồi đi dạo xung quanh. Đầu tiên anh đến mảnh đất mà mình trồng rau để hái dưa leo và đậu que.

Ai ngờ đi cả một vòng mà chỉ thu hoạch được hai trái dưa hơi lớn và chút đậu que, rõ ràng đã có người đến viếng thăm khu vườn này. Thẩm Lý cực kỳ bực bội nhưng lại không có gan đi cãi nhau với Từ Liên Hoa.

Không cần nghĩ cũng biết chắc chắn anh sẽ bị mắng một trận, bởi vì ba mẹ đều đã mất nên trong nhà chỉ còn mình anh, thế nên dù anh có bị chèn ép thì cũng chẳng có ai đứng ra bảo vệ.

Ngay cả bác cả cũng sẽ đứng về phía người nhà của ông ta, vả lại mấy năm nay bác cả cũng giúp đỡ anh khá nhiều, chỉ cần một câu ăn cháo đá bát thì Thẩm Lý đã không thể trả lời lại được.

Trong lúc buồn bực, Thẩm Lý đi lang thang không mục đích. Khi anh đi ngang qua con đường nhỏ bên cạnh sườn núi thì nghe "bịch" một tiếng, một bóng người rơi xuống kế bên chân anh.

Theo phản xạ tự nhiên, Thẩm Lý nhìn về phía bên trong ngọn núi, không biết có phải ảo giác hay không mà anh lại nhìn thấy một bóng đen lướt qua, chỉ vài giây sau hắn đã biến mất không còn bóng dáng.