Ôn Noãn ôm trán cúi đầu, xấu hổ đến mức cô có thể dùng ngón chân để vẽ ra ba phòng ngủ và một phòng khách, trong lòng vô cùng tức giận, Cố Triển Hành này không phải là biết rõ còn cố hỏi sao? Hắn không những không vạch trần mà còn tiếp tục diễn kịch, không phải rõ ràng là muốn làm cô khó xử sao?
Dương Bội Vân rất cố chấp: "Noãn Noãn, vị giáo sư đó tên là gì? Triển Hành là người một nhà, cháu nói với nó để nó giải quyết chuyện này giúp cháu!”
“Vị giáo sư đó… thực ra… chính là…” Dù thế nào đi nữa, Ôn Noãn cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng, ngày thường cô là người có tài hùng biện, lại có một ngày rơi vào tình cảnh không nói nên lời.
“Đó là ai?” Cố Triển Hành bình tĩnh hỏi.
Hắn càng chọc tức cô, cô càng bình tĩnh. Nếu Cố Triển Hành đã giả vờ không biết, vậy cô cũng không cần phải nói ra sự thật. Vì thế, Ôn Noãn tương kế tựu kế bình ổn lại cảm xúc, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Triển Hành: “Việc này không cần làm phiền giáo sư Cố.”
Dương Bội Vân tán thưởng nói: “Noãn Noãn thật hiểu chuyện, rõ ràng bản thân đã phải chịu nỗi bất bình lớn như vậy mà vẫn quan tâm đến người khác, không muốn gây rắc rối cho người khác.”
Cố Triển Hành nhấp một ngụm trà, sau đó sâu kín nói: "Đối với vị giáo sư đó, em có ý tưởng gì có thể nói ra, bằng không tôi làm thế nào giúp em?"
Dương Bội Vân rất là cao hứng: “Triển Hành, có những lời này của cháu, ta an tâm rồi. Vậy chuyện này, cháu nên lo lắng nhiều hơn!”
Hàn Nhã Cầm nghe xong cũng yên lòng, vui mừng cười nói: “Vậy làm phiền giáo sư Cố.”
Chỉ có Ôn Noãn, trên mặt không có nửa phần vui sướиɠ, cảm xúc căng thẳng, cả người đang trên bờ vực sụp đổ.
"Sao không nói nữa? Ôn Noãn." Cố Triển Hành vẫn như cũ nhẹ giọng nói.
Ôn Noãn cảm thấy cả người đều không được tự nhiên, chỉ có thể tìm cớ nói: “Xin lỗi, cháu phải đi vệ sinh.”
Đóng cửa nhà vệ sinh lại, Ôn Noãn hít một hơi thật sâu, gần đây cô thật sự thụt lùi, đầu tiên là những thứ trong danh sách trở thành hot search, sau đó là một sự xấu hổ đến không còn mặt mũi gặp người.
Ôn Noãn trốn trong phòng vệ sinh, cuối cùng quyết định lấy công việc làm cái cớ để chạy trốn, cô thực sự không muốn tiếp tục ở lại nơi này nữa, nhưng cô vẫn muốn quay lại chào hỏi, dù sao cô cũng không thể để mẹ mất mặt được, vì thế Ôn Noãn nghĩ ra một loạt lý do thoái thác rồi quay lại bàn ăn.
Không ngờ khi cô quay lại thì mọi người đều đã đứng dậy hết rồi.
Dương Bội Vân giải thích nói: “Triển Hành có việc, nó phải đi trước.”
Ôn Noãn thở nhẹ một hơi, có vẻ như cô không phải là người duy nhất không muốn ăn bữa cơm này.
Dương Bội Vân tiếp tục nói: “Các cháu thêm Wechat đi! Đến lúc cần liên lạc cũng dễ dàng!”
Hàn Nhã Cầm thuận thế nói: “Ôn Noãn, con thêm Wechat của giáo sư Cố đi!”
Ôn Noãn không tình nguyện, cô cảm thấy Cố Triển Hành cũng chưa chắc nguyện ý, dù sao mọi chuyện xảy ra hôm nay cũng không tốt lắm.
Không ngờ, Cố Triển Hành hào phóng lấy điện thoại từ trong ngực ra, đối phương đã chủ động như vậy, ngại với sự nhiệt tình của mẹ, Ôn Noãn cũng không tiếp tục ngượng ngùng nữa, liền lấy điện thoại ra thêm bạn bè.
Dương Bội Vân định bảo Ngụy Tư Viễn thêm tài khoản Wechat của Ôn Noãn, lại không nghĩ Ôn Noãn đã nói trước: “Hiện tại công ty có việc, muốn cháu qua một chuyến. Thật sự xin lỗi, cháu cũng phải đi trước.”
Hàn Nhã Cầm không thích xã giao, thấy hai người lần lượt rời đi, bà liền nói: “Chúng ta cũng đi thôi!”
“Ai, Nhã Cầm, bà đừng đi, tỷ muội chúng ta ôn chuyện một chút!” Dương Bội Vân cố gắng thuyết phục bà ở lại.
Hàn Nhã Cầm khẽ mỉm cười, “Để hôm khác đi! Sáng mai tôi có một ca phẫu thuật lớn, đêm nay tôi phải nghỉ ngơi sớm để đảm bảo sức lực."
Đã nói đến như vậy, Dương Bội Vân không thể bắt bà ở lại, vì thế bảo Ngụy Tư Viễn đi thanh toán hóa đơn, và bốn người họ cùng nhau bước ra khỏi ghế lô.
Ở lối vào của khách sạn, Ôn Noãn và Hàn Nhã Cầm rời đi trước.
Cố Triển Hành định rời đi, nhưng Dương Bội Vân đã giữ anh lại, “Triển Hành, Wechat của Ôn Noãn, cháu có thể để Tư Viễn thêm nó không?”
Cố Triển Hành hơi nhướng mày, vừa rồi ở ghế lô, hắn cho rằng Ôn Noãn là con dâu tương lai của Dương Bội Vân, cho nên bà ta mới quan tâm đến Ôn Noãn như vậy. Chẳng lẽ mối quan hệ giữa Ôn Noãn và Ngụy Tư Viễn vẫn chưa được xóa bỏ sao?*
Nguyên raw của câu này là 难道说温暖与魏思远的关系八字还没一撇. Sau khi mình edit xong thấy hơi sai sai. Mình nghĩ theo đúng ngữ cảnh phải là: “Chẳng lẽ mối quan hệ ....vẫn chưa được xác định sao?” mới đúng. Có cao nhân nào đi qua giúp mình chỉ điểm với🙏🙏
Lúc này Ngụy Tư Viễn đi ra, vừa vặn nghe được những lời của Dương Bội Vân, anh ta lạnh lùng nói: “Con không có hứng thú với cô ấy."
Anh ta đã quen với việc được các cô gái tâng bốc và khen ngợi. Đối với một người dám trực diện bác bỏ anh ta như Ôn Noãn, anh ta không hề có chút thiện cảm nào.
Dương Bội Vân liếc anh ta một cái: “Câm miệng!”
Ngụy Tư Viễn ngạo mạn quay đầu đi
Dương Bội Vân tiếp tục nói với Cố Triển Hành: “Triển Hành, cháu xem có được không?”
Cố Triển Hành trầm giọng nói: “Chưa được sự đồng ý của người khác, đã mạo muội tiết lộ phương thức liên hệ, điều này không tốt lắm đâu?”
“Chúng ta đã quá quen thuộc lại không phải người ngoài." Dương Bội Vân vẫn cười nói.
“Chúng ta, không thân.”
Dương Bội Vân không nghĩ tới Cố Triển Hành lại thẳng thắn như vậy, không khỏi có chút xấu hổ.
Thực ra, bọn họ đúng là không quen biết nhau. Đây là lần thứ hai bà cùng Cố Triển Hành gặp mặt, bọn họ thật ra cũng không phải có quan hệ thân thích, bà ở trước mặt Hàn Nhã Cầm nói Cố Triển Hành là cháu ngoại chẳng qua là vì giữ chút thể diện cho bản thân mà thôi. Thực ra, bà cùng Cố gia chỉ là có chút giao tình. Cố gia là thế gia, ở Kim Lăng có bối cảnh thâm hậu, bà nói cùng họ có quan hệ họ hàng thân thích quả thật là có điểm trèo cao. Hôm nay bà có thể hẹn Cố Triển Hành ra ngoài kỳ thật cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn.
Bởi vì chuyện hot search, Dương Bội Vân đoán chắc Hàn Nhã Cầm đang rất lo lắng cho việc tốt nghiệp của Ôn Noãn. Vì thế bà liền đưa Hàn Nhã Cầm một cái ân tình, thuận thế nói về việc hôn nhân của hai nhà. Sau đó, bà mới cố gắng đi tìm Cố Triển Hành, nhưng chuyện khiến Dương Bội Vân cảm thấy ngoài ý muốn chính là Cố Triển Hành thế nhưng dễ dàng đáp ứng việc dạy bù cho Ôn Noãn.
"Tôi đi trước.” Dứt lời, Cố Triển Hành xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Cố Triển Hành rời đi, Dương Bội Vân càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn. Một giáo sư chuyên nghiệp như Cố Triển Hành thì làm gì có thời gian mà dạy bù cho người khác? Nó không phải là có ý đồ riêng gì đi? Chẳng lẽ nó cũng thích Ôn Noãn? Ngẫm lại, Cố Triển Hành cũng đã đến tuổi bàn chuyện cưới hỏi, hơn nữa Ôn Noãn lại là đại minh tinh xinh đẹp như vậy, có nam nhân nào là không thích đâu?
Dương Bội Vân không dám lại nghĩ tiếp, không khỏi nắm tay dậm chân. Ngẫm lại lúc trước khi thấy Cố Triển Hành đáp ứng yêu cầu của mình liền vui mừng khôn xiết. Hiện tại nghĩ đến Dương Bội Vân cảm thấy chính mình lúc đó như một đứa ngốc. Bữa cơm này bà cực khổ thu xếp nửa ngày đến cuối cùng lại trở thành Nguyệt Lão cho người khác, cô con dâu đã tới tay liền chạy mất, bà có oan hay không cơ chứ!
Ngụy Tư Viễn ở một bên khinh thường nói: "Chỉ là một giáo sư, anh ta giả bộ cái gì!"
Dương Bội Vân trừng mắt, lườm hắn một cái, trách cứ nói: “Nếu con có thể tranh giành một chút, còn cần ta phải nhọc lòng lo chuyện cưới vợ cho con sao? Ta mặc kệ con dùng cách gì, nhất định phải theo đuổi Ôn Noãn về đây cho ta!”
Ngụy Tư Viễn vẻ mặt cự tuyệt: “Theo đuổi cô ta? Loại người mồm miệng lanh lợi như vậy, con không thích!”
Dương Bội Vân nghiến răng trách mắng: “Yêu thích của con là đánh bạc sao? Ta nói cho con biết, nếu muốn kế thừa gia nghiệp của Ngụy gia, nhất định phải cưới được Ôn Noãn về nhà cho ta! Nếu không, từ nay về sau, con tuyệt đối không được tiêu một phân tiền nào của gia tộc nữa, cũng đừng hy vọng ta sẽ giúp con nói lời tốt đẹp trước mặt cha con!”
Noãn Noãn: Cố Triển Hành, hắn cố ý trêu trọc để làm cô mất mặt đây mà?
Editor: Không không không, hắn có ý với cô nên mới trêu chọc cô đó.