Giáo Sư Cố, Ảnh Hậu Lộ Tử Dã Nhà Ngài

Chương 4: Quá mất mặt*! Giáo sư Cố lòng dạ quá sâu

社死 là viết tắt của cụm từ - 社会性死亡- chỉ việc mất mặt bị người ta biết; phát sinh; dẫn đến bản thân không còn mặt mũi gặp người; nghiêm trọng chính là mất mặt đến không dám ra ngoài gặp người. Hay mọi người hay gọi là "quê".

Người đàn ông trước mặt mặc một bộ âu phục màu xám đậm có hoa văn sẫm màu, đeo một cặp kính nửa gọng viền vàng, cho người ta ấn tượng đầu tiên là ôn nhu dịu dàng nhưng đôi mắt sau tròng kính lại thâm trầm, dường như cho thấy người này sâu không lường được.

Dù thế nào đi chăng nữa, Ôn Noãn cũng không ngờ lại gặp được người đàn ông này ở đây.

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, cô sởn cả tóc gáy, sau đó máu khắp người dồn đến lòng bàn chân, trong lòng cô có cảm giác muốn lập tức rời khỏi đây.

Dương Bội Vân đứng dậy chào đón: "Nhã Cầm, Noãn Noãn để tôi giới thiệu với hai người, đây là Cố Triển Hành.”

Hàn Nhã Cầm đứng dậy và mỉm cười thân thiện, "Chào giáo sư Cố."

Ôn Noãn vốn cho rằng ở tuổi của Dương Bội Vân, cháu trai của dì ấy hẳn còn rất trẻ, cùng lắm là một giảng viên trong trường, không ngờ rằng Cố Triển Hành lại xuất hiện ở đây?

Thấy Ôn Noãn vẫn ngồi, Hàn Nhã Cầm nhỏ giọng nhắc nhở: "Noãn Noãn, sao không đứng dậy chào một tiếng?"

Ôn Noãn lúc này mới định thần lại, cô đứng dậy nói với Cố Triển Hành: “Nên gọi là giáo sư Cố.”

Dương Bội Vân ngay lập tức nói với Hàn Nhã Cầm: "Triển Hành là giáo sư trẻ nhất của Đại học Trung Ương."

“Giáo sư và giáo viên đều giống nhau là dạy học và giáo dục thôi!” Cố Triển Hành nhàn nhạt đáp.

Ôn Noãn khó chịu trong lòng, người này thật biết giả bộ khiêm tốn! Nghĩ đến những chuyện trước đây, Ôn Noãn tức giận vô cùng. Quả nhiên, loại dì nào thì có loại cháu trai như vậy, chỉ cần nghĩ đến hành vi của Cố Triển Hành, dì của anh ta còn có thể tốt hơn bao nhiêu! Cả hai người đều giống nhau cố làm ra vẻ! Thật phiền chán!

Dương Bội Vân kêu mọi người ngồi xuống, Cố Triển Hành không đến gần mà ngồi xuống ngay gần cửa, cách xa mọi người.

Dương Bội Vân tiếp tục giới thiệu: "Triển Hành, vị này là phó viện trưởng của bệnh viện Kim Lăng, Hàn Nhã Cầm, bạn học cũ của ta và bên cạnh là con gái của bà ấy. Một ngôi sao xinh đẹp như vậy chắc không cần ta giới thiệu cháu cũng biết, phải không?”

Cố Triển Hành đưa ánh mắt nhìn về phía Ôn Noãn, "Cháu biết, là sinh viên của trường chúng ta."

Dương Bội Vân cười nói: "Triển Hành, cháu nhìn thực đơn xem, không biết cháu thích ăn cái gì, vừa rồi chúng ta tùy tiện gọi mấy món, cháu có thể gọi thêm."

“Không cần, cháu không chọn.” Cố Triển Hành nhàn nhạt đáp.

Lúc này Dương Bội Vân mới nói với người phục vụ: "Khách đều đã đến, đem đồ ăn lên đi!"

Phân phó xong, Dương Bội Vân và Cố Triển Hành ngồi hàn huyên, Ôn Noãn an tĩnh ngồi bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng, nếu không có mẹ ngồi bên cạnh và cô không muốn làm mẹ khó xử, cô chỉ ước mình có thể đứng dậy và rời khỏi nơi này ngay bây giờ, cô không muốn đối mặt với người đàn ông đó một chút nào.

Chẳng mấy chốc, tất cả các món ăn đã được dọn lên bàn, Dương Bội Vân đề nghị: "Hôm nay mọi người khó khăn lắm mới có dịp được tụ họp cùng nhau. Một ngày tuyệt vời như vậy chúng ta nhất định phải uống một ly."

“Sáng mai tôi còn có một ca phẫu thuật, không thể uống rượu." Hàn Nhã Cầm nói.

Cố Triển Hành nói: “Cháu lái xe tới, cũng không thể uống rượu.”

Ôn Noãn cũng theo sát: "Buổi tối cháu còn phải đọc kịch bản, không tiện uống rượu."

Điều này khiến Dương Bội Vân có chút xấu hổ, chỉ có thể nói: ”Vậy uống trà thay rượu đi!”

Mỗi người nhấp một ngụm trà, sau đó mọi người cầm đũa lên bắt đầu dùng cơm.

Dương Bội Vân cực kỳ giỏi về xã giao, Hàn Nhã Cầm và Cố Triển Hành đều là những người ít nói, Ngụy Tư Viễn một bộ dáng không liên quan đến mình, hầu hết thời gian chỉ có Dương Bội Vân ngồi nói bốc phét một mình, đồ ăn không ăn mấy nhưng bà ấy nói rất nhiều. Trong lời nói của bà ấy tràn đầy tình yêu thương đối với Ôn Noãn.

Dương Bội Vân cơ hồ khen Ôn Noãn lên tận trời, đối với lời khen ngợi của Dương Bội Vân, Cố Triển Hành không nói một câu, chỉ lẳng lặng lắng nghe.

Trong lòng Ôn Noãn rất rõ ràng, Cố Triển Hành có ấn tượng không tốt với cô, bây giờ đối mặt với lời khen ngợi của Dương Bội Vân, Cố Triển Hành vẫn bảo trì trầm mặc, hiển nhiên hắn sẽ không vì lời khen ngợi của Dương Bội Vân mà thay đổi ấn tượng vốn có của mình đối với cô.

Dương Bội Vân nói với Cố Triển Hành: “Ta thật sự rất thích đứa nhỏ Ôn Noãn này, ta coi nó như con ruột của mình! Triển Hành, cháu ở trường học phải giúp ta chiếu cố Ôn Noãn nhà chúng ta ta nhiều hơn?"

Cố Triển Hành nhìn thoáng qua Ôn Noãn, không tỏ thái độ.

Thấy Dương Bội Vân trò chuyện một lúc lâu mà không đi vào vấn đề, Hàn Nhã Cầm chủ động nói: “Giáo sư Cố, thực ra hôm nay ta nhờ Bội Vân mời cháu đến đây, là có một việc muốn làm phiền cháu.”

Ôn Noãn nhận ra Hàn Nhã Cầm muốn nói cái gì, cô lập tức ngăn lại nói: "Mẹ, mẹ không cần làm phiền giáo sư Cố!"

Cầu ai cũng sẽ không cầu Cố Triển Hành, đây là điểm mấu chốt của Ôn Noãn.

Lại không nghĩ Dương Bội Vân vào lúc này tiếp lời nói: “Đều là người một nhà, như thế nào nói là phiền toái? Chuyện dạy bù cho Noãn Noãn, Triển Hành đã đáp ứng từ sớm rồi.”

Đáp ứng rồi? Cố Triển Hành thế nhưng nguyện ý dạy bù cho cô? Ôn Noãn không khỏi ngạc nhiên, lúc trước chính hắn luôn miệng nói cô không xứng đáng là học sinh của hắn.

“Còn có một việc......” Hàn Nhã Cầm một bộ dáng khó có thể mở miệng.

“Phó tổng Hàn, mời nói." Cố Triển Hành khách khí nói.

“Cũng là chuyện của Noãn Noãn. Noãn Noãn có chút hiểu lầm với một vị giáo sư trong trường đại học. Tình cờ vị giáo sư này lại là giáo viên dạy chuyên môn của lớp Noãn Noãn. Ta nghĩ...” Hàn Nhã Cầm rất ít khi nhờ giúp đỡ nên lúc này không khỏi có chút do dự.

Dương Bội Vân tiếp lời, một bộ vì Ôn Noãn chống lưng: "Triển Hành, chuyện là như vậy, trong trường đại học của cháu có một giáo sư rất không biết điều, cả ngày không có việc gì, khắp nơi gây khó dễ cho Noãn Noãn nhà chúng ta, cho nên con bé có một môn học vẫn luôn không lấy được tín chỉ. Ta thấy vị giáo sư kia chính là khi dễ Noãn Noãn nhà chúng ta không có ai chống lưng, chuyện này ta giao cho cháu. Nếu cháu có thời gian có thể tìm người kia nói chuyện một chút không, để hắn biết, Noãn Noãn nhà chúng ta không dễ bắt nạt đâu!”

Hàn Nhã Cầm không biết rằng Cố Triển Hành chính là giáo sư đã gây khó dễ cho Ôn Noãn, mặc dù Ôn Noãn không biết mẹ cô đã nói với Dương Bội Vân như thế nào, nhưng cô biết với tính cách của mẹ mình, bà sẽ không bao giờ nói ra lời như vậy.

Hai má lập tức nóng như lửa đốt, trong lòng Ôn Noãn có một thanh âm: Rốt cuộc cô đã làm sai cái gì? Mà phải nhận hình phạt như sét đánh này? Ôn Noãn chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống ngay, cái gì là không còn mặt mũi gặp người? Cô hiện tại hận không thể lập tức đi tìm chết? Còn có cảnh tượng nào xấu hổ hơn thế này không? Lại thực sự phàn nàn về Cố Triển Hành trước mặt hắn ta!

Hai ngày này Ngải Mân vẫn luôn khuyên cô, khôi phục lại mối quan hệ với Cố Triển Hành, nếu là trước đây Ôn Noãn còn có điều do dự, nhưng sau ngày hôm nay, Ôn Noãn biết, ý tưởng của Ngải Mân là hoàn toàn viển vông.

Ôn Noãn cảm thấy năm xưa cô đã đánh giá thấp lòng dạ của Cố Triển Hành, nếu là người khác, lúc này nhất định sẽ tức giận đúng không? Nhưng nhìn lại Cố Triển Hành, nào có giống một người đang tức giận.

Người đàn ông vẫn giữ vẻ mặt ôn nhuận như ngọc, hắn hơi cong môi, nhìn Ôn Noãn hỏi: “Ồ? Là vị giáo sư nào vậy? Hắn làm khó dễ em như thế nào?”

👉Thông báo lịch ra chương: Thứ 2, 4, 6 hàng tuần. Mỗi ngày 2 chương nhé.