Ôn Noãn không hiểu tại sao mẹ cô lại ngồi cùng hai người này, cô hiểu lễ nghi trên bàn ăn, xét theo vị trí hôm nay, rõ ràng Dương Bội Vân là người chủ trì bữa tối này.
“Mẹ, con tới rồi.” Ôn Noãn bước lên phía trước.
Dương Bội Vân nhiệt tình đón chào: "Noãn Noãn, mau lại đây ngồi, nghe nói cháu vừa xuống máy bay đã vất vả nhiều rồi!"
Hàn Nhã Cầm giới thiệu: "Đây là bạn học cấp hai của mẹ dì Dương."
Ôn Noãn không khỏi kinh ngạc, hai người này là bạn học cũ, cô chưa từng nghe mẹ nhắc tới, nghĩ đến mấy năm nay giữa họ cũng không có giao tình gì.
“Xin chào, dì Dương.” Ôn Noãn lễ phép chào hỏi, đi đến bên cạnh Hàn Nhã Cầm ngồi xuống.
Dương Bội Vân cười nói: “Từ sau khi dì kết hôn gả đến Hàng Châu, đã không gặp mẹ cháu hai mươi mấy năm rồi. Lần này, cha dì sinh bệnh, cả nhà lo lắng, dì biết mẹ cháu là chuyên gia trong lĩnh vực này vì vậy lập tức đến chào hỏi bà ấy. Nhờ có mẹ cháu mà lần này cha dì có thể từ quỷ môn quan trở về. Đúng lúc có cơ hội lần này, chị em tốt chúng ta có cơ hội tụ tập, nói chuyện và ôn lại chuyện cũ.”
Ôn Noãn mỉm cười gật đầu, nhưng nội tâm cô lại là một cảnh tượng khác, hơn 20 năm không liên lạc, nếu không phải vì người nhà sinh bệnh thì vị tiểu thư nhà giàu Dương Bội Vân này sẽ nhớ đến người bạn học cũ là mẹ cô sao? Này một tiếng chị em tốt, nghe có vẻ hơi dối trá.
Dương Bội Vân quay sang giới thiệu với Ôn Noãn, "Đây là con trai dì, Ngụy Tư Viễn.”
“Cháu biết.” Ôn Noãn đáp.
“Các cháu quen nhau?" Dương Bội Vân kinh ngạc.
Ôn Noãn cười khẽ, “Không không không, cháu chỉ đọc một số tin tức về anh ấy trên Internet. "
Hiểu con không ai bằng mẹ, Dương Bội Vân tự nhiên biết không có tin tức tốt nào về Ngụy Tư Viễn trên Internet, bà ấy ngay lập tức giải thích: "Rất nhiều nội dung trên Internet đều là do các tài khoản tiếp thị tạo ra để thu hút sự chú ý. Cháu cũng đừng tin điều đó! Tư Viễn nhà dì rất hiếu thuận. Lần này ông ngoại sinh bệnh, thằng bé cũng tức giận, cả người đều gầy đi một vòng."
Ôn Noãn một trận chửi thầm, sự thật quả thực như thế sao? Trên đường trước khi tới đây, cô cũng đã xem video Ngụy Tư Viễn có khoảng thời gian vui vẻ với các nữ minh tinh nổi tiếng trên Internet trong một hộp đêm vào đêm hôm trước.
"Tư Viễn, còn không nhanh chào hỏi!” Dương Bội Vân âm thầm đưa mắt ra hiệu.
Ngụy Tư Viễn hơi nâng cằm lên, ánh mắt ngả ngớn, một bộ dáng không ai bì nổi: “Tôi quen biết không ít nhà đầu tư trong giới giải trí, về sau có cơ hội tôi sẽ mang cô đi làm quen với họ một chút.”
Không biết có phải do định kiến từ
trước hay không mà Ôn Noãn cảm thấy hành vi sến sẩm của Ngụy Tư Viễn khiến cô rất khó chịu, nhưng xét về phép lịch sự, cô vẫn cảm ơn và nói vài câu khách sáo.
Dương Bội Vân nói tiếp: "Dì và mẹ cháu từ nhỏ đã là bạn tốt, vì vậy dì hy vọng cháu và Tư Viễn cũng có thể hòa thuận với nhau."
Bạn tốt lại có thể hai mươi mấy năm chưa gặp mặt? Ôn Noãn không khỏi cảm thấy hư tình giả ý, bà Dương này thật biết cách nói chuyện, Ôn Noãn không hiểu tại sao mẹ cô lại dẫn cô đến dự tiệc tối do loại người này tổ chức, cô biết mẹ cô không bao giờ thích tiếp xúc với những người như vậy.
“Hiện tại Noãn Noãn có bạn trai chưa?" Dương Bội Vân hỏi.
“Công ty không cho phép nghệ sĩ yêu đương.” Ôn Noãn sợ nhất là người khác sẽ hỏi cô về vấn đề tình cảm nên cô lập tức lấy công ty ra để làm lá chắn.
“Còn có quy định như vậy sao? Nếu gặp được người phù hợp, chẳng phải điều này sẽ làm trì hoãn hạnh phúc cả đời của cháu sao?" Dương Bội Vân tỏ vẻ quan tâm.
“Không có biện pháp, đã kí hợp đồng nếu phá vỡ sẽ phải bồi thường rất nhiều tiền.” Ôn Noãn nói.
"Nếu như cháu nguyện ý làm con dâu dì Dương, dì sẽ thuê luật sư giỏi nhất giúp cháu khởi kiện, chẳng phải chỉ là tiền vi phạm hợp đồng thôi sao? Cháu không cần lo lắng về tiền bạc."
Ôn Noãn cười lễ phép, nhưng không trả lời, trong lòng không khỏi lẩm bẩm, dì đúng là có rất nhiều tiền, nhưng đối mặt với sự nhiệt tình như vậy, cô lại không một chút động lòng.
Bầu không khí có chút khó xử, Dương Bội Vân lập tức giảng hòa: "Dì rất thích cháu, Noãn Noãn nhà chúng ta thông minh lại xinh đẹp, nếu dì có một cô con dâu như vậy, dù nằm mơ đều sẽ cười tỉnh!"
Ôn Noãn nghĩ thầm , nếu tôi là con dâu của dì, sợ là nằm mơ đều phải khóc tỉnh!
Lúc này, Hàn Nhã Cầm hỏi: "Khi nào thì vị cháu ngoại kia của bà đến?”
Dương Bội Vân nhìn thoáng qua thời gian, "Đã đến giờ này rồi ... hẳn là sẽ đến đây sớm thôi, có lẽ trên đường bị tắc đường!"
Hàn Nhã Cầm gật đầu, một bộ dáng có tâm sự.
“Có khách tới sao?” Ôn Noãn thuận miệng hỏi.
Hàn Nhã Cầm giải thích: “Cháu ngoại của dì Dương là giáo sư khoa Toán của Đại học Trung Ương, mẹ muốn mời thầy ấy dạy thêm cho con.”
Thì ra là như vậy! Ôn Noãn cuối cùng cũng hiểu tại sao mẹ cô, người không bao giờ thích giao du, lại tham dự bữa tiệc tối hôm nay, dù sao cũng là vì giúp cô thuận lợi tốt nghiệp. Thật đáng thương cho những bậc cha mẹ trên đời, những người luôn lo lắng cho con cái của họ.
“Học bá của Đại học Trung ương còn cần phải học bù sao? Hay là nói đây là hình tượng do công ty sắp đặt cho cô?” Ngụy Tư Viễn hỏi với giọng điệu có phần đùa giỡn.
Ôn Noãn không biết sự tự tin của những tên ăn chơi trác táng này đến từ đâu, ỷ vào trong nhà có chút tiền nên luôn cảm thấy mình cao hơn người khác.
“Kia chính là Đại học Trung Ương! Con nghĩ ai cũng có thể vào được sao?" Dương Bội Vân liếc hắn một cái, ám chỉ Ngụy Tư Viễn không cần nói lung
Ngụy Tư Viễn lại không để bụng, bất cần đời cười nói, "Bằng cấp không phải là thứ có thể mua được bằng tiền sao?"
Dương Bội Vân tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải có người ngoài ở đây, bà đã muốn tát cho hắn hai cái, lần này bà thật vất vả để Hàn Nhã Cầm mang theo Ôn Noãn đến ăn bữa cơm này là để tác hợp hôn sự cho hắn và Ôn Noãn. Ngụy gia là người làm ăn, nếu có Ôn Noãn làm con dâu, với danh tiếng hiện giờ của Ôn Noãn, đối với Ngụy gia mà nói này không phải là miễn phí hình tượng người phát ngôn sao? Hơn nữa có gien của Ôn Noãn, có lẽ Ngụy gia cũng có thể sinh ra một tiểu học bá. Rù sao trình độ học vấn của Ngụy gia không cao, rất cần một cô gái thông minh tới để cải thiện gen di truyền.
“Noãn Noãn được tiến cử vào Đại học Trung Ương! Thật giỏi!", Dương Bội Vân nói.
Ôn Noãn một chút cũng không giận, cô nhàn nhạt cười nói: "Chắc anh đang nói đến mấy cái trường đại học bình dân ở nước ngoài đúng không? Còn bằng tốt nghiệp của Đại học Trung ương có tiền cũng không mua được."
Nụ cười trên khóe miệng Ngụy Tư Viễn cứng đờ, sắc mặt lập tức biến đổi, bằng đại học của anh ta chính là dùng tiền của gia đình mới lấy được, chuyện này đã bị lộ trên mạng từ sớm, Ôn Noãn này một câu nói đã lặng lẽ đem hắn trào phúng.
Thấy sắc mặt Ngụy Tư Viễn thay đổi, Ôn Noãn biết mình phản kích thành công, cô nâng chén uống trà, dùng ly trà che đi nụ cười đắc thắng trên khóe miệng.
Cửa phòng lại một lần nữa mở ra, Ôn Noãn chuyên tâm uống trà, không ngẩng đầu lên.
Cho đến khi nghe thấy giọng nói. “Xin lỗi, có chút việc trì hoãn, đã làm mọi người đợi lâu.”
Đó là một giọng nam trầm ấm.
Đoán rằng vị cháu ngoại kia đã đến, Ôn Noãn đặt tách trà xuống và ngẩng đầu lên.
Chỉ liếc mắt một cái, thân thể Ôn Noãn cứng đờ, cả người như bị ai đó điểm huyệt, như tượng đá nhìn về phía cửa.