“Vậy chị cảm thấy em nên tặng cái gì đây?” Ôn Noãn hỏi.
Ngải Mân suy nghĩ một lúc, “Những phần tử trí thức cao cấp như anh ta có đầu óc rất thanh cao, những món quà vật chất khó gây được ấn tượng với anh ta”.
Ôn Noãn cười lạnh một tiếng, "Phi vật chất. . . Vậy tặng cho hắn một người vợ đi! Hắn thủ đoạn xấu xa như vậy, bằng năng lực của hắn vĩnh viễn không cưới được vợ!"
Ngải Mân khuyên: “Anh ta dù sao cũng là giáo sư của em, đừng luôn nói xấu sau lưng người khác như vậy, hãy chú ý đến hình tượng nghệ sĩ của em.”
“Dù sao hiện tại cũng không có người ngoài, hơn nữa những lời em nói đều là sự thật!” Ôn Noãn mạnh miệng nói.
“Rõ ràng biết anh ta là nam nhân có vảy ngược, em không thể thuận anh ta một chút sao? Rốt cuộc hiện tại em còn có chuyện cầu anh ta!"
“Hắn có vảy ngược, nhưng em còn có kiêu ngạo!"
Ngải Mân cũng bất lực với tính cách bướng bỉnh của Ôn Noãn, nhưng cô gái nhỏ quả thật có tư cách kiêu ngạo.
Chỉ vì lí lịch của Ôn Noãn thực sự đủ tỏa sáng.
Năm thứ hai trung học cô tham gia kỳ thi Olympic Toán học quốc tế và giành giải quán quân, cùng năm đó cô được tiến cử vào Đại học Trung Ương.
Vào năm thứ ba trung học, khi các bạn cùng trang lứa đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học, Ôn Noãn - người đã đạt được tư cách tiến cử được mời tham gia một chương trình tạp kỹ cạnh tranh trí tuệ, nhiều bậc thầy IQ cao quốc tế trên cùng một sân khấu và cuối cùng đã giành chức vô địch.
Với sự nổi tiếng của chương trình cùng vẻ ngoài ngọt ngào và ánh hào quang của trường. Ôn Noãn nhanh chóng nổi tiếng và thu hút vô số người hâm mộ, số lượng người theo dõi Weibo cũng nhanh chóng vượt quá một triệu.
Sau đó, Ôn Noãn đăng lên Weibo một đoạn video quay cảnh cô ngồi trước đàn piano vừa đàn vừa hát một bản nhạc gốc, Weibo này nhanh chóng trở thành hot search và thu hút sự chú ý của các công ty thu âm.
Vì vậy, vào năm thứ nhất, EP gốc đầu tiên của Ôn Noãn đã được phát hành. Ngay khi phát hành bài hát mới đã lập tức đứng đầu bảng xếp hạng, và Ôn Noãn cũng bước chân vào làng giải trí từ đó.
Năm thứ hai, cô lại được một đạo diễn lớn tuyển chọn, mở ra lãnh địa màn ảnh rộng, trong bộ phim đầu tiên trong đời, cô đã giành được danh hiệu ảnh hậu.
Mới ra mắt đã là đỉnh lưu hàng đầu, đây là Ôn Noãn.
Ngải Mân thở dài, nhất thời không nghĩ ra biện pháp thích hợp, chỉ có thể thuyết phục: “Em nghỉ ngơi sớm một chút, đừng nghĩ lung tung nữa.”
Sau khi Ngải Mân rời đi, Ôn Noãn đi tắm, mệt mỏi nằm trên giường.
Bình thường cô chìm vào giấc ngủ rất nhanh, nhưng hôm nay không biết vì sao nhắm mắt lại là mê man, trong đầu luôn hiện lên những hình ảnh rời rạc.
Cô ngã từ trên cao xuống, đau đớn nằm trên mặt đất, khi hình ảnh thay đổi, cô xuất hiện trong văn phòng của Cố Triển Hành.
Điều này xảy ra vào học kỳ thứ hai của năm học cơ sở, khi Ôn Noãn gặp Cố Triển Hành lần đầu tiên.
Trong kỳ nghỉ đông năm đó, cô bị thương trong lúc tập luyện cho buổi hòa nhạc, nên đã xin nghỉ ốm với trường và quay lại trường muộn một tháng để báo cáo.
Tuy nhiên, khi cô tìm Cố Triển Hành để xin tiếp tục quay lại việc học của mình, Cố Triển Hành đã yêu cầu cô học lại khóa học với lý do cô đã vắng mặt quá lâu.
Khi đó, Ôn Noãn cảm thấy Cố Triển Hành thật vô lý, bởi vì không có giáo viên nào gây khó dễ cho cô, chỉ có một mình Cố Triển Hành gây rắc rối.
Mặc dù Ôn Noãn đã cố gắng hết sức để đảm bảo rằng cô có thể theo kịp tiến độ của khóa học, nhưng Cố Triển Hành hoàn toàn phớt lờ cô, và thậm chí từ lúc cô bước vào văn phòng cho đến khi cô rời đi, hắn thậm chí còn không thèm nhìn cô một cái.
Ôn Noãn chưa từng thấy qua một người kiêu ngạo và ngang ngạnh như vậy, cô tức giận đến mức trực tiếp khiếu nại với trường đại học, sau khi trường biết chuyện đã không đứng về phía cô mà chỉ thuyết phục Ôn Noãn chấp nhận quyết định của Cố Triển Hành.
Ôn Noãn rất tức giận, nhưng để lấy được tín chỉ một cách thuận lợi, dưới sự thuyết phục của Ngải Mân, Ôn Noãn quyết định tìm Cố Triển Hành nói chuyện lần nữa và sau đó là chuyện tặng quà nhưng cô đã bị Cố Triển Hành đuổi ra ngoài.
Đến lúc chọn môn học cho năm thứ hai, Ôn Noãn muốn tránh mặt Cố Triển Hành và chọn môn học của giáo viên khác nhưng hệ thống chọn môn học cho thấy Cố Triển Hành là lựa chọn duy nhất của cô cho môn học này. Tuy nhiên, khi thời khóa biểu của học kỳ mới được đưa ra, Ôn Noãn phát hiện cô không có tên trong lớp của Cố Triển Hành. Trường đại học không thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho việc này và nói với cô rằng, cô phải đợi đến năm thứ hai để học lại.
Cuối năm cuối cấp, Ôn Noãn lập tức bận rộn với công việc đã được sắp xếp, không có thời gian quay lại trường học, lần chậm trễ này lại bỏ lỡ thêm một năm nữa.
Theo các quy định liên quan, nhà trường chỉ có thể giữ tư cách học sinh của cô trong sáu năm, và bây giờ thời gian còn lại của cô chỉ còn chưa đầy nửa năm.
Suy nghĩ chập chờn một lúc, nhưng rốt cuộc cũng không chống lại được sự mệt mỏi của bộ não, Ôn Noãn nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
**
Ba ngày sau, Ôn Noãn nhận được cuộc gọi từ mẹ cô, Hàn Nhã Cầm.
“Mẹ, có chuyện gì sao?” Nhận được điện thoại của mẹ, cô rất vui vẻ, thanh âm tràn đầy vui mừng.
Hàn Nhã Cầm không vui: "Không có việc gì thì không thể gọi cho con được sao!"
Ôn Noãn nghe được trong giọng nói của mẹ có chút oán trách, cười giải thích: “Mấy ngày nay con bận quá nên cũng lâu rồi không về nhà.”
“Thật tốt là con còn biết, ta đã hai tháng không gặp con rồi, nếu không phải hai ngày trước con lên hot search, ta suýt chút nữa không nhớ tới mình còn có một đứa con gái."
Cha mẹ vốn dĩ chưa bao giờ để ý đến giới giải trí, nhưng bởi vì Ôn Noãn nên cũng tải Weibo, chẳng qua là để theo dõi tin tức của con gái, nghĩ đến những chuyện trên hot search nhất định khiến người trong nhà lo lắng cho cô, Ôn Noãn liền an ủi: “Mẹ, người yên tâm, con nhất định có thể thuận lợi tốt nghiệp. Đúng rồi, nhân tiện, lần này trở lại Kim Lăng, con nhất định sẽ dành thời gian về thăm nhà một chút.”
“Khi nào?!”
“Chờ một chút". Ôn Noãn nhìn Ngải Mân, “Chị Mân, khi nào chúng ta trở lại Kim Lăng?”
"Tuần sau". Ngải Mân đáp.
“Cụ thể một chút". Hàn Nhã Cầm cũng nghe thấy, nhưng rõ ràng là không hài lòng với câu trả lời.
Dưới sự hỏi han nồng nhiệt, Ngải Mân nói: "Chuyến bay chiều ngày 14 sẽ đến Kim Lăng vào khoảng năm giờ chiều. Tối hôm đó không có sắp xếp gì, em có thể trở về nhà với chú thím."
“Vậy quyết định như vậy nhé. Chúng ta hãy ăn tối cùng nhau vào ngày 14." Hàn Nhã Cầm nói.
**
Vào ngày 14, Ôn Noãn vốn định trở về nhà để ăn tối đoàn tụ với gia đình, nhưng Hàn Nhã Cầm báo cô khi nào xuống máy bay thì đến thẳng khách sạn.
Tên của khách sạn là Bạc Duyệt Phủ, trong ngành ăn uống có thể nói nó tồn tại như một tòa kim tự tháp.
Ôn Noãn cũng cảm thấy kỳ lạ khi người mẹ mà cô biết không bao giờ thích đến những nơi giải trí như thế này. Với tư cách là phó chủ tịch của bệnh viện Kim Lăng, Hàn Nhã Cầm có rất nhiều người muốn mời bà đi ăn tối hàng năm, nhưng hầu hết trong số họ đã bị Hàn Nhã Cầm từ chối.
Bước vào căn phòng, Ôn Noãn choáng váng trước cảnh tượng trước mắt, có ba người đang ngồi trong phòng, Hàn Nhã Cầm, vợ của chủ tịch tập đoàn Ngụy Thị, Dương Bội Vân, và con trai của Dương Bội Vân, Ngụy Tư Viễn.
Lại nói Ôn Noãn chỉ biết đến Dương Bội Vân qua mục giải trí, đơn giản vì bà ấy nuông chiều đứa con trai bảo bối từ nhỏ nên phong cách thường ngày quá phô trương.
Ngụy Tư Viễn, một tay chơi nổi tiếng ở Hàng Châu, bạn gái của anh ta như nước chảy mây trôi, tin tức bay đầy trời, nhưng điều thú vị nhất là mối quan hệ “chị em” giữa anh ta và ảnh hậu Lâm Yên kém 7 tuổi. Hai người yêu đương rầm rộ trong nửa năm. Cuối cùng, mọi chuyện kết thúc khi giới truyền thông chụp được ảnh Ngụy Tư Viễn nɠɵạı ŧìиɧ với một siêu mẫu.