Hàn Y Y đuổi theo Ôn Noãn đến nhà ăn, “Lúc trước chị nói Cố Triển Hành lái chiếc xe SUR kia là vì anh ta khiêm tốn, vậy sao bây giờ anh ta đột nhiên lại muốn nổi bật như vậy? Chẳng lẽ bởi vì chuyện trên hot search? Anh ta biết khiêm tốn đã không thể che giấu được tài lực của mình nên dứt khoát không thèm khiêm tốn nữa?”
“Là chị bảo anh ta đổi xe.” Ôn Noãn nhẹ giọng nói.
"Cái gì? Cái gì? Chị bảo anh ta đổi xe thì anh ta liền đổi à? Anh ta nghe lời chị như vậy sao??”
“Ừm.” Ôn Noãn lười giải thích quá nhiều, mở hộp cơm bắt đầu ăn.
Hàn Y Y cầm điện thoại của Ôn Noãn lên nói, “Em muốn xem vòng bạn bè của Triển Dương xem hôm nay anh ấy đăng cái gì.”
Kể từ khi Ôn Noãn thêm bạn tốt với Cố Triển Dương, mỗi ngày Hàn Y Y đều phải làm một việc khi đến chỗ cô đó là nhìn xem Cố Triển Dương có đăng tin gì mới không.
“Hôm nay là sinh nhật của bà nội Triển Dương.” Hàn Y Y nói.
“Để chị xem xem.” Ôn Noãn đặt đũa xuống, đi đến bên cạnh Hàn Y Y.
Bốn giờ trước, Cố Triển Dương đã đăng một bức ảnh chung chụp hắn và bà nội lên khoảnh khắc WeChat kèm theo một số lời chúc sinh nhật.
Hai giờ trước, Cố Triển Dương đã đăng một tin khác. Nội dung là hắn cùng hai ông bà đi lễ Phật tại chùa Linh Cô. Ảnh hắn đăng là tấm ảnh chụp chung hai ông bà đứng trước bậc đá, trong ảnh hai vợ chồng già cùng ngẩng đầu, nhướng mày nhìn nhau, trông rất ân ái.
“Giáo sư Cố hình như cũng đi.” Hàn Y Y vừa nói vừa chỉ vào một bóng người rất nhỏ ở góc trên bên phải bức ảnh.
Ôn Noãn không trả lời, trong ảnh chỉ lộ ra một phần ba mặt nghiêng. Người nọ đeo khẩu trang nhưng nhìn dáng người và kiểu tóc, không thể nghi ngờ chính là Cố Triển Hành.
“Bà nội Cố thật sự rất hiền từ! Hồi trẻ, bà nhất định là rất xinh đẹp! Khó trách Triển Dương lại đẹp trai như vậy! Hóa ra là vì gien của bà nội tốt!” Hàn Y Y cảm thán.
Ôn Noãn lại đang suy nghĩ một vấn đề khác, “Sinh nhật của bà nội Cố, mình có nên tặng gì cho bà không nhỉ? Bà nội tốt như vậy, lần trước bà còn cho mình ăn súp gà nữa...”
“Chị định tặng gì?” Hàn Y Y hỏi.
“Chị nghĩ đã, ăn cơm trước đi!”
Hàn Y Y có hẹn cùng bạn bè ra ngoài chơi cho nên không ăn cơm liền rời đi. Một mình Ôn Noãn ăn cơm xong liền bắt đầu nghĩ về chuyện quà sinh nhật.
Quà nhẹ quá có vẻ không thành ý, quà nặng quá lại sợ Cố Triển Hành nói cô nhân cơ hội hối lộ. Ôn Noãn cảm thấy thật là khó nghĩ.
Ôn Noãn bước vào phòng sưu tập của cô, trong đó có rất nhiều đồ vật cô sưu tầm được từ khắp nơi trên thế giới. Ôn Noãn nhìn từng hàng đồ vật muốn tìm một món đồ thích hợp có thể tặng cho lão nhân gia làm quà sinh nhật.
Tìm hồi lâu, Ôn Noãn nhìn thấy một chiếc hộp gỗ đàn hương, đột nhiên nảy ra ý tưởng, lập tức lấy chiếc hộp ra khỏi kệ. Cô nhớ rõ bên trong chiếc hộp là một cái trâm cài đầu mà cô tình cờ có được khi quay phim trên phim trường.
Đó là một đồ vật từ cuối thời nhà Thanh, ban đầu là bộ sưu tập cá nhân của giám đốc nghệ thuật sản xuất. Bởi vì Ôn Noãn thật sự rất thích liền năn nỉ nửa ngày. Sau đó, chỉ đạo mỹ thuật đã bị cô thuyết phục liền đem chiếc trâm cài tóc kia cho cô.
Ôn Noãn mở hộp ra, chiếc kẹp tóc màu bạc lặng lẽ nằm ở bên trong. Mặt trên được khảm một viên hồng ngọc tỏa ra ánh sáng mượt mà. Ôn Noãn càng cảm thấy khí chất dịu dàng của bà nội Cố cùng với chiếc trâm cài đầu với hàng trăm năm lịch sử này thật sự rất hợp. Thật quá thích hợp khi đưa cho lão nhân gia làm quà sinh nhật.
Ôn Noãn quyết định chính là nó, chờ buổi chiều khi đi học bù cô sẽ đưa chiếc trâm cài đầu này cho Cố Triển Hành nhờ anh ta đưa cho lão nhân gia.
**
Bởi vì muốn đưa quà sinh nhật cho nên Ôn Noãn đã xuất phát trước mười phút so với ngày thường. Khi đến nhà Cố Triển Hành , cô bấm chuông hồi lâu nhưng không có ai trả lời nên cô gửi tin nhắn cho Cố Triển Hành hỏi xem anh ta có nhà không.
Chẳng bao lâu điện thoại kêu đinh một tiếng.
[cố triển hành]: Tôi đang trên đường trở về, mật mã là 314159, tự mở cửa.
Ôn Noãn không thể tin nhìn chằm chằm vào màn hình, Cố Triển Hành cũng quá yên tâm về cô đi? Đầu tiên anh ta đưa cho cô thẻ chủ nhà của ngôi nhà, bây giờ anh ta lại nói cho cô biết mật mã của cửa an ninh, anh ta không hề lo lắng cô có thể là kẻ trộm sao?
Kể từ khi trở thành người nổi tiếng, Ôn Noãn đã hết sức bảo vệ quyền riêng tư cá nhân. Cho nên nhìn Cố Triển Hành như vậy, Ôn Noãn không khỏi thở dài một tiếng. Xem ra Cố Triển Hành đối với vấn đề riêng tư cá nhân thật sự không có chút đề phòng nào.
Ôn Noãn cảm thấy cụm từ “chỉ số cao nhưng năng thấp” này rất thích hợp để chỉ những người như Cố Triển Hành. Có lẽ Cố triển Hành quả thực là một thiên tài trong lĩnh vực toán học, nhưng khi nói đến quyền riêng tư và an ninh, Ôn Noãn cảm thấy Cố Triển Hành thậm chí còn không giỏi bằng một đứa trẻ. Dường như tất cả học sinh tiểu học đều biết không thể tùy tiện đem mật mã trong nhà nói cho người khác nhưng mà Cố Triển Hành lại không biết.
Ôn Noãn nhìn lại mật mã Cố Triển Hành gửi tới, càng xem Ôn Noãn càng cảm thấy quen thuộc, sáu số này….Không phải là sáu chữ số đầu của số Pi sao?
Ôn Noãn khẽ cười một tiếng, cảm thán nói: “Quả nhiên là một giáo viên dạy toán!”
**
Phải đến 2h10, Cố Triển Hành mới bước ra từ tháng máy.
Nhìn thấy Ôn Noãn đứng ở cửa, Cố Triển Hành giải thích nói: "Xin lỗi, tôi ra ngoài có việc.”
“Không sao đâu.” Ôn Noãn chịu đựng bắp chân đau nhức, cô đã đứng ở đây hơn 20 phút.
Cố Triển Hành tiến lên mở cửa, “Không phải tôi đã nói cho em mật mã rồi sao, sao em không vào nhà chờ?”
“Anh không có ở nhà, tôi đi vào không tốt lắm?” Ôn Noãn đáp lại nói.
“Hôm nay là lỗi của tôi.” Cố Triển Hành mở cửa, bước sang một bên, nói với Ôn Noãn: “Vào đi!”
Ôn Noãn có chút kinh ngạc, tại sao trước đây cô không cảm thấy Cố Triển Hành lại thân sĩ như vậy? Thế nhưng còn biết ưu tiên phụ nữ?
Ôn Noãn bước vào, như thường lệ bước đến nhà ăn chờ.
Một lúc sau, Cố Triển Hành cởϊ áσ khoác, cầm bút và giấy xuất hiện trước mặt cô.
Cố Triển Hành mở nắp bút máy, đang chuẩn bị bắt đầu giảng bài, Ôn Noãn cắt ngang: "Giáo sư Cố, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Cố Triển Hành dừng lại động tác, nhìn về phía cô, chờ cô nói tiếp.
Ôn Noãn nói tiếp: “Tôi biết hôm nay là sinh nhật của bà nội Cố. Tôi đã chuẩn bị một món quà sinh nhật cho bà, tôi hy vọng anh có thể giúp tôi đưa nó cho bà.”
Nói xong, Ôn Noãn đặt hộp gỗ đàn hương trước mặt Cố Triển Hành.
Cố Triển Hành trầm mặc không nói, biểu tình rất khó coi.
Ôn Noãn đoán trước Cố Triển Hành sẽ phản ứng như vậy, lần trước khi cô đưa cho anh một chiếc đồng hồ, anh cũng có biểu cảm tương tự.
Ôn Noãn lập tức giải thích: “Trước tiên hãy nghe tôi nói. Trước hết, thứ này không phải hối lộ cho anh, tôi chỉ là vì bà nội Cố đối với tôi rất tốt, trước đó còn nấu canh gà cho tôi. Cho nên, hôm nay là sinh nhật bà, tôi muốn biểu đạt chút tâm ý nho nhỏ của mình. Còn nữa, bên trong hộp chỉ là một chiếc trâm cài đầu, là khi tôi đóng phim chỉ đạo mỹ thuật của đoàn phim đã tặng cho tôi, tôi không tốn một xu nào. Tôi hiện tại chỉ là muốn nhờ anh đưa chiếc trâm cài tóc cho bà nội Cố, chứ thật sự không phải muốn hối lộ anh!”
“Sao em biết hôm nay là sinh nhật bà nội?” Cố Triển Hành hỏi, hắn không tin động cơ của Ôn Noãn sẽ đơn thuần như vậy.