Xuyên Nhanh: Nam Nhân Mau Quy Phục

Chương 1.5: Công chúa thất sủng và lão vương xấu xí

Hắn đã từng xem qua Xuân cung đồ, cũng từng không ít lần nghe các nam nhân khác nói về chuyện phòng the, tuy nhiên đây là lần đầu tiên hắn biết được nơi tư mật của nữ nhân vậy mà rất ngọt.

Phiên Phiên: “Phong Trần… nhẹ chút… thϊếp sắp đến a— “

Chỉ thấy hắn hừ lạnh một cái, không đáp lời nàng mà vẫn chăm chú mυ'ŧ lấy nơi ấy. Chốc lát cả người Phiên Phiên run lên, nàng rên một tiếng thật yêu kiều, tay không ngừng bấu chặc vào vai hắn, một cỗ nước chảy ra, mùi hương dụ hoặc đến lạ. Hắn không chần chừ, thu hết tất cả vào miệng.

Đến khi hắn ngẩn lên đã thấy cả người Phiên Phiên nhuộm một cổ hồng nhuận. Mi mắt đã nặng trĩu giọt sương. Hắn hôn lên trán nàng, lau đi nước mắt. Lại trầm giọng hỏi: “Trả lời Vương, vì sao nàng lại mang theo suối nhỏ bên mình? “

Phiên Phiên đầu óc mụ mị vừa trải qua cao trào, vô thức nàng hùa theo ý hắn: “Suối nhỏ… suối nhỏ? Lãng Phong Trần… thϊếp khó chịu! “

Lúc này hắn mới tà ác cười, thì ra từ đầu đến cuối bàn tay hắn vẫn không ngừng đùa giỡn nơi tư mật của nàng. Mãi đến khi nàng vặn mình né tránh mới luyến tiếc rời đi. Hắn chậm rãi đưa bàn tay lên, chỉ thấy những sợi chỉ bạc thay nhau kéo xuống. Vậy mà hắn dấy lên một ý nghĩ xấu xa, liền đưa bàn tay đến trước cánh môi ép nàng thừa nhận.

Phiên Phiên vùng vẩy né tránh nhưng sức nàng làm sao so sánh, thoắt cái những ngón tay ấy đã chạm đến chiếc lưỡi mềm mại của nàng.

Lãng Phong Trần lần nữa cười đùa: “Lại trả lời Vương, là chiếc lưỡi này vừa rồi sao động tâm trí Vương? Có phải hay không hương vị của Phiên Phiên rất dụ hoặc? “

Phiên Phiên chỉ lắc đầu, mãi đến khi nàng thoát được đã vội thở dốc. Lãng Phong Trần xoa nhẹ lưng nàng. Rồi lại đặt nàng xuống nệm gấm.

Hắn biết lần đầu của nữ nhân rất đau, nhưng ngọn lửa nơi hạ thân khiến hắn giờ đây không thể kiểm soát. Chỉ đành hành động theo lí trí. Tay hắn nâng lên đùi ngọc, thoáng chốc nơi ấy nổi lên một mảng đỏ, thế mà hắn lại càng ghì chặt hơn cho đến khi Phiên Phiên đánh vào tay hắn. Từng phản ứng trên cơ thể này, thật sự muốn ép hắn điên lên.

Lúc này hắn mới tháo bỏ tiết khố. Phiên Phiên bấy giờ mới biết sợ, mới hiểu rõ nguyên nhân vì sao chuyện phòng the của Lãng Phong Trần lại cần đến cao dược. Dương cụ của hắn vậy mà to lớn như chày đâm tiêu, dài đến đáng sợ, toàn thân gân guốc nhuộm một màu tím sậm, phía trên mã mắt đã rỉ nước, tỏa ra một mùi tanh nhạt.

Từ sau khi tiếp nhận thân xác này, Phiên Phiên liền cảm nhận được, diện mạo và thể chất dần thay đổi ngày một giống nàng khi còn sống, cơ thể của nguyên chủ cũng đã được cải thiện rất nhiều. Nhưng nếu ép nàng phải thừa nhận vật ấy… e là không dễ. Khi nàng còn là hồ yêu cũng chưa gặp qua dương cụ nào thô đến vậy.

Phiên Phiên: “Phong Trần… thϊếp… có thể từ từ được không! “

Lãng Phong Trần ánh mắt đã đỏ rực, dương cụ ngày một trướng lớn, hắn dùng tay ghì chặt người nàng nằm xuống: “Phiên Phiên, đêm nào nằm mộng Vương cũng thấy nàng. Mỗi khi Vương cởi tiết khố, nét mặt của nàng cũng là kinh hãi đến vậy. Phiên Phiên, nàng không biết bản thân nàng đã hành hạ Vương thế nào đâu. Nếu không phải lo nghĩ cho nàng thì Vương cũng chẳng chờ đợi Thái y viện điều chế cao dược, mà trực tiếp đè nàng ra làm tại ôn tuyền rồi. “

Phiên Phiên lặng người, nàng biết cơ thể nguyên chủ bị mị lực của nàng ảnh hưởng rất lớn, nam nhân tuyệt đối không thể cưỡng lại. Tuy nhiên nàng cũng không ngờ đến hắn lại nhẫn nhịn đến vậy. Nam nhân đêm nào cũng mộng tinh… cùng với dương cụ khủng bố kia. Phiên Phiên thật không dám nghĩ đến.

Lãng Phong Trần đưa tay vuốt lấy nhánh tóc tán loạn trên mặt nàng: “Phiên Phiên, sẽ đau một chút, nhẫn nhịn một chút! “

Dứt lời hắn cầm lấy dương cụ đưa đến hoa huyệt. Sự mềm mại ấm áp không ngừng hút chặt lấy làm hắn thở dốc không thôi. Hắn nhướng mình đưa hông về phía trước. Phiên Phiên cũng rất ngoan ngoãn, nàng biết càng căng thẳng chỉ càng thêm đau, vì thế đành thả lỏng đón nhận.

Lãng Phong Trần: “Phiên Phiên… thả lỏng chút nữa… vẫn còn chặt quá! “

Nàng đưa tay vòng qua cổ hắn, một cỗ hương thanh mát xoa dịu phần nào cơn đau khiến nàng càng chảy thêm nhiều nước. Hắn được thế, dùng lực đẩy mạnh về phía trước, liền cỏ xuyên bức màng mỏng. Dương cụ không ngừng tiến sâu vào trong. Vách thịt non mềm mυ'ŧ chặc lấy khiến da đầu hắn tê dại bỏ qua cơn đau trên bả vai vì bị Phiên Phiên cắn, hắn không ngừng nhấp hông. Cảm giác sung sướиɠ khiến da đầu hắn tê rần… hắn chưa từng nghĩ qua làʍ t̠ìиɦ lại có thể mang lại kɧoáı ©ảʍ như này.

Lãng Phong Trần: “Phiên Phiên… gọi tên Vương. “

Nàng ngước nhìn hắn, gương mặt đã lấm tấm mồ hôi, cũng chẳng biết hắn lấy sức lực từ đâu, cứ điên cuồng nhấp hông khiến nàng đến thở cũng khó khăn.

Phiên Phiên: “Phong Trần… Lãng Phong Trần… nhẹ chút… chậm một chút… “

Hắn vừa ý, dùng bàn tay nâng cằm nàng, kế đó lại hôn lên.

Phiên Phiên: “Aaaa— nhẹ chút đi mà… Phong Trần… chết thϊếp mất! “

Lãng Phong Trần: “Phiên Phiên, nàng ngước mặt lên một chút, nhìn xem nơi này của nàng… thật lợi hại… vậy mà nuốt đến tận gốc! Vương là không ngờ đến. “

Phiên Phiên là hồ yêu dĩ nhiên năng lực thừa nhận của nàng vượt xa người thường, nếu đổi lại là một nữ nhân nào khác, với kích thước kinh người thế này hẵn là hư rồi.

Lãng Phong Trần vừa nói vậy mà lại dùng tay nâng gáy nàng lên, trước mắt Phiên Phiên là cảnh tượng hoa huyệt của nàng không ngừng bị dương cụ to lớn ra vào, khắp nơi vương vãi thứ nước dâʍ đãиɠ, nơi hạ thân một mảng trắng xoá rối tít mù.

Hắn hừ nhẹ một cái rồi thở gấp: “Phiên Phiên, thật lợi hại phải không, nơi ấy của nàng không những chứa nước rất ngọt, lại còn mềm mại ấp áp như vậy. Nàng nói xem Vương là nhặt được bảo bối gì rồi? “

Phiên Phiên chỉ thấy hạ thân liên tục cao trào, tính toán thời gian đã qua một nén hương nhưng hắn vẫn chưa có dấu hiệu ngừng lại.

Hắn vậy mà cứ ra sức cày cấy, nhấp mạnh một cái liền chạm đến tử ©υиɠ của nàng. Phiên Phiên vội vàng thít chặt, nơi ấy vậy mà lại thêm một lần cao trào. Cảm giác chặt cứng bóp mạnh lấy dương cụ khiến hắn hít một hơi mạnh, xương cùng không ngừng tê rần. Tựa hồ tìm được niềm vui mới, khiến hắn càng ra sức đỉnh lộng vào nơi ấy.

Phiên Phiên: “Phong Trần… đừng… ngừng lại… chỗ ấy không được a— “

Lãng Phong Trần: “Ồ! Đừng ngừng lại ư? Liền theo ý nàng. “

Hắn vậy mà cố tình hiểu sai ý nàng, càng cố tình ra sức đẩy hông.

Phiên Phiên khóc không ra nước mắt: “Lãng Phong Trần… chàng… hỗn đản! “

Nàng vậy mà lại mắng hắn, vừa rồi nàng mắng hắn vô sỉ hắn liền nghiêm mặt dạy dỗ nàng, nay nàng lại mắng hắn hỗn đản… có phải hay không hắn sẽ tức giận? Chỉ thấy hắn càng thêm dùng lực. Ngón tay đưa vào miệng nàng không ngừng khuấy đảo.

Hắn trầm giọng: “Nàng lại không ngoan rồi. Hửm? “

Phiên Phiên không khép được miệng, nước bọt vì thế mà chảy ra khoé miệng. Nàng lắc đầu, ánh mắt tha thiết nhìn hắn.

Lãng Phong Trần thu tay, hôn lên khoé môi nàng: “Xem ra vẫn phải dạy dỗ nàng. “

Dứt lời liền bế bổng nàng lên, cả người Phiên Phiên vì thế bám trụ trên người hắn, tất cả sức nặng đều ghì chặt vào nơi hạ thân. Dương cụ ấy vậy mà đâm thẳng vào tử ©υиɠ. Hắn hít một hơi lạnh, sống lưng lại run lên vì sung sướиɠ. Trong mộng hắn cũng dùng tư thế này thao nàng, xúc cảm khi ấy phải nói là dục tiên dục tử, quả nhiên là như vậy. Hắn đẩy càng thêm phần mạnh mẽ. Phiên Phiên sợ rơi xuống, cũng chỉ đành ghì lấy cổ hắn.

Phiên Phiên: “Phong Trần… nhẹ chút… thϊếp biết sai rồi a— Chàng như vậy thϊếp chết mất, hỏng mất thôi! “

Lãng Phong Trần: “Hôn Vương, Vương liền tha cho nàng. “

Phiên Phiên ngây dại nghe theo hắn, nàng hôn hắn nhưng trái lại hắn lại thúc càng mạnh. Bàn tay không ngừng bấu vào mông nàng.

Phiên Phiên: “Lãng Phong Trần… chàng… chàng… không giữ lời! “

Lãng Phong Trần: “Tiễn cũng đã lên há lại thu về? “

Hắn cười gian manh rồi lại ra sức đỉnh lộng, sau nửa nén hương dưới sự nỗ lực van xin của Phiên Phiên, cuối cùng hắn cũng bắn ra. Thật đậm và nồng. Một cỗ cháy bỏng rót vào tử ©υиɠ, Phiên Phiên oằn mình tránh né. Hắn lại ghì lấy nàng mà cắm sâu vào tựa hồ không muốn dứt ra. Đến khi cả hai bình ổn nhịp thở, hắn nhìn lại đã thấy nàng ngất đi.

Lãng Phong Trần vuốt lại mái tóc của nàng: “Trong mộng, Phiên Phiên cũng là dáng vẻ này, luôn bị ta làm đến ngất. “

Bên ngoài một nhóm cung nhân tiến vào, Lãng Phong Trần vẫn cứ như vậy không rút dương cụ ra. Chỉ thấy vật ấy vẫn còn căn cứng cắm vào hoa huyệt non mềm. Các cung nhân mặc dù được đào tạo chuyên phục vụ chuyện phòng the, tuy nhiên khi tiến vào thấy cảnh y phục bị xé rách vương vãi khắp nơi, lại thấy Phiên Phiên ngất xĩu, khắp người đầy dấu vết hoan ái, nơi hạ thân vẫn bị… không khỏi đỏ mặt một phen.

Lãng Phong Trần đang ở thế ngồi, hắn vẫn như vậy thi thoảng lại nhích dương cụ vào sâu trong hoa huyệt. Cảm giác tê dại ấy khiến hắn đắm mình. Hắn vẩy tay ra hiệu cung nhân tiến đến lau mình cho Phiên Phiên.

Đây là lần đầu Vương thượng bọn họ thị tẩm phi tử, ấy vậy mà thật… bọn họ đứng bên ngoài đợi lệnh đã nghe hết tất thảy. Vương thượng dũng mãnh làm Quý phi đến ngất xĩu chỉ trong một lần, mà lại là suốt thời gian gần 2 nén hương. Sau đêm nay, lời đồn Vương yếu e là một phát đánh bay.

Sau khi dọn dẹp, tất thảy cung nhân đều lui xuống. Lãng Phong Trần thoa cao dược cho nàng. Hắn ngắm nhìn mĩ nhân đang ngủ say, bất chợt đáy lòng xuất hiện cỗ ngọt ngào không tên.