Ánh nắng đầu mùa chậm rãi dâng lên phía chân trời, khiến Hắc Phong đảo như bừng lên sinh khí, dường như cả hoa cỏ cũng trở nên nhộn nhạo đón xuân.
Tả hộ pháp biếng nhác tựa lưng vào cột trụ trên hành lang, ai oán liếc nhìn trời, ”Mấy giờ rồi?”
Một tên thị vệ đứng bên cạnh kính cẩn nói: “Bẩm hộ pháp, đã giữa trưa rồi.”
Tả hộ pháp nghe vậy thì chỉ thở dài đảo mắt liếc về phía cửa Phong các đã đóng im lìm suốt ba ngày.
Phong các này được khởi công xây vài tháng sau khi đám người chính phái bị đánh tơi tả hai năm trước, làm nơi nghỉ ngơi của cung chủ. Ngoài Thập Thất và một vài nữ hầu thân cận ra, ngay cả tả hộ pháp cũng không được bước vào trong.
Kể cũng lạ, tuy tả hộ pháp biết cung chủ rất xem trọng Thập Thất, nhưng không ngờ ngay cả thân phận ảnh vệ cũng không cho hắn làm nữa, mà chỉ để hắn ở trong các “nghỉ ngơi tĩnh dưỡng”. Hơn nữa, cung chủ lại sủng ái tên ảnh vệ kia vô cùng. Tuy bình thường ngài vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh gặp thần sát thần sặp ma sát ma gặp phật sát phật như cũ, nhưng ai cũng có thể nhận ra mỗi lần nhắc tới Thập Thất thì lớp vỏ băng kia liền tan chảy không ít, để lộ thần tình ôn nhu hiếm thấy.
Thật không biết là từ khi nào, cung chủ đã thay đổi thành như vậy?
Mà cánh cửa Phong các kia, đã ba ngày rồi cũng chẳng hề nhúc nhích nửa phân, thật là khiến cho người ta lo lắng.
Lý do hai người kia ở trong đó ba ngày làm gì, không cần nghĩ cũng biết.
***
Ánh sáng từ ngoài cửa sổ len lỏi vào trong phòng, hắt vào góc chiếc giường lớn đặt giữa phòng, trên giường có một người đang nằm.
Lúc này, Khắc La Phong vẫn còn đang say giấc nồng. Dáng vẻ khi ngủ của y rất ngay ngắn, thân hình thẳng tắp, hai tay duỗi thẳng đặt hai bên người. Bởi vì y nhắm mắt nên hàng lông mi dài và lông mày càng đen nhánh, sắc mặt y vì vậy mà cũng rất ôn hoà.
Bên cạnh giường lớn, một nam nhân đang ngay ngắn quỳ thẳng trên mặt đất, thân mình trần trụi. Dường như, hắn đã quỳ ở đó rất lâu rồi.
Trên cổ hắn đeo hạng quyển màu đen, nổi bật trên làn da trắng vô cùng bắt mắt. Nhũ hoàn bằng vàng tinh tế xuyên qua hai đầu nhũ, dưới ánh nắng ẩn lộ sắc hồng nhạt. Phân thân dịu ngoan rủ xuống, bị kiềm hãm bởi một sợi dây xích nhỏ bóng loáng xuyên vào lỗ nhỏ ở phần đỉnh. Hình xăm đôi cánh và chữ Phong năm nào vẫn hiện rõ trên bộ phận nhạy cảm yếu ớt kia, không một chút phai nhạt, nhắc nhở hắn thân phận của mình.
Người kia, không ai khác mà chính là Thập Thất.
Mặc dù chủ nhân đã đối sử hoà hoãn với hắn hơn xưa rất nhiều, nhưng những quy củ của nô ɭệ hắn vẫn phải tuân thủ. Tuy hắn không phải một ngày ngủ một đến hai canh giờ như xưa nữa, nhưng thói quen dạy sớm cũng khó mà có thể thay đổi được. Thập Thất đã dậy từ sớm, nhưng hắn không dám đánh thức chủ nhân ngay, nên mới yên lặng mà quỳ một bên.
Bên cạnh giường lớn, là một chiếc l*иg bằng sắt kích cỡ đủ để một người nằm co người, bên dưới còn được lót một tấm chăn mỏng. Đó là nơi Thập Thất ngủ đêm qua.
Hắn dù sao cũng có thân phận hèn mọn, không thể ngủ chung giường với chủ nhân được; mỗi buổi tối sau khi thị tẩm, hắn đều thành thật bò vào trong l*иg sắt kia. Cũng chính vì vậy, mà dù hắn có dậy sớm thì cũng không ảnh hưởng tới giấc ngủ của chủ nhân.
Ánh mặt trời lúc này lại lên cao một chút, ánh sáng lan toả khắp căn phòng.
Thập Thất ngược nhìn về phía cửa sổ, nghĩ nghĩ một chút rồi cúi người chống tay xuống đất, chầm chậm bò qua, nhẹ nhàng leo lên giường rồi chui xuống dưới chăn. Hắn đưa mắt tìm kiếm giữa hai chân Khắc La Phong , rồi dùng đôi môi ẩm ướt của mình hôn lên. Đôi môi nóng rực từng chút từng chút dán lên da thịt âm ấm, chầm chậm chuyển tới phía đầu phân thân, hé môi ra, hôn liếʍ, cẩn thận ngậm vào trong miệng. Thập Thất cẩn thận hôn mυ'ŧ vật trong miệng, đầu lưỡi tỉ mỉ liếʍ quanh phần đỉnh, từ từ cảm nhận phân thân lúc nãy vẫn còn đang ngủ say lúc này đã thức tỉnh tự bao giờ.
Khắc La Phong thật ra đã tỉnh từ lâu. Là người học võ, y rất nhạy cảm với những người đến gần mình. Tuy nhiên, dù sao ba năm nay đều là như vậy, hơi thở của Thập Thất y cũng đã quen, cho nên khi hắn tiến vào trong chăn, y vẫn nằm im không nhúc nhích.
Kỹ thuật lấy lòng chủ nhân của Thập Thất đã luyện đến thuần thục, vậy nên rất nhanh sau liền khiến Khắc La Phong thoải mái phóng thích trong miệng của hắn. Nuốt vào bữa sáng đầu tiên lúc sáng sớm xong, Thập Thất lại lấy lòng ngoan ngoãn giúp chủ nhân liếʍ sạch sẽ cự vật, thẳng đến lúc Khắc La Phong hoàn toàn thanh tỉnh rồi đẩy hắn ra.
Khắc La Phong vỗ vỗ đầu của Thập Thất như khen ngợi, sau đó liền đứng dậy tiến về phía dục phòng; Thập Thất thấy chủ nhân rời đi, cũng không chần chừ mà nhanh chóng bò theo.
Đợi cho Khắc La Phong bước vào dục dũng vẫn còn toả khói, Thập Thất liền quỳ một bên hầu hạ y tắm rửa. Đến khi chủ nhân đã thần thanh khí sảng mà bước ra khỏi dục dũng, hắn liền nhanh chóng giúp y mặc y phục. Từ đầu đến cuối, tất cả động tác đều nhanh gọn thuần thục, tựa như việc này hai người đã làm qua rất nhiều lần rồi.
Mà khi chủ nhân đã xong xuôi, cũng chính là lúc hắn tẩy rửa thân thể.
Từ khi Thập Thất dọn về trong Phong các, tất cả mọi thứ hắn làm đều phải có sự đồng ý của Khắc La Phong.
Khắc La Phong là một chủ nhân thích nô ɭệ dựa dẫm hoàn toàn vào y, vậy nên, y muốn kiểm soát tất cả mọi thứ của Thập Thất, kể cả việc ăn uống và tắm rửa; bài tiết cũng không ngoại lệ. Y ra hiệu cho nô ɭệ tiến vào dục dũng y vừa dùng xong, nước lúc này cũng đã nguội lạnh, Thập Thất bước vào không khỏi rùng mình một cái.
Khắc La Phong tuy giúp nô ɭệ tắm rửa, nhưng y cũng không phải là người thương hoa tiếc ngọc, vậy cho nên y cũng chẳng dịu dàng gì với Thập Thất. Dưới bàn tay thô ráp mạnh bạo của chủ nhân, làn da trắng nõn của Thập Thất chẳng mấy chốc đã chuyển sang đỏ ửng. Ngón tay tuy thô bạo di chuyển trên thân thể của hắn, nhưng lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ tất cả tìиɧ ɖu͙©, thân thể cùng các điểm mẫn cảm của hắn đã sớm bị y nắm trong tay, da thịt vì vậy mà dần nóng lên.
Phân thân run rẩy dần đứng lên được nắm lấy, chủ nhân cũng thuận thế mà nắn bóp, sợi dây xích nhỏ bên trong vì tác động với bên ngoài mà ma sát với nhục thịt, càng tăng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt.
Lúc này, dưới sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ kịch liệt của chủ nhân, Thập Thất cuối cùng cũng phát ra tiếng rêи ɾỉ. Thân thể dưới làn nước ửng hồng, hạ thể ngẩng cao, vẻ mặt dụ tình, khiến bàn tay đang xoa nắn cơ thể hắn như được kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà trở nên thô bạo hơn.
Tiếng thở dốc nặng nề cũng theo đó mà tới. Thân thể không bị trói buộc, lại còn phải giữ nguyên tư thế như vậy để chủ nhân dễ dàng sử dụng, hắn đành phải cố kiềm chế cử động bằng cách đưa tay bấu chặt vào thành bồn. Khắc La Phong thấy biểu tình của hắn thì mới hài lòng thả lỏng lực trên tay, ngón tay theo phân thân trượt vào hậu huyệt vì nước ấm mà đã mềm đi không ít, nhẹ nhàng khuấy động. Y đã sớm hiểu rõ thân thể nam tính gợi cảm này, mỗi một bộ vị mẫn cảm của hắn, đều đã không còn là bí mật nữa.
Tưởng chừng như y sẽ tiếp tục kɧıêυ ҡɧí©ɧ Thập Thất, vậy mà tất cả lại dừng lại. Ngón tay của chủ nhân vừa rút đi, cảm giác trống trải vì du͙© vọиɠ bị đè nén liền xâm chiếm cơ thể hắn, khao khát được lấp đầy liền dâng trào. Nhưng hắn lại không dám mở miệng cầu chủ nhân, chỉ đành dùng ánh mắt van xin ngước nhìn ngài.
Khắc La Phong mỉm cười vờ như không thấy, thỏa mãn nhìn phân thân vì sưng trướng mà bị dây xích nhỏ lỏng lẻo trói chặt, “Sao hả? Không phải ta đã nói ngươi không được giấu diếm bất cứ thứ gì với ta rồi sao?”
Thập Thất cắn chặt răng, rũ mắt, không dám nhìn vẻ mặt của Khắc La Phong: “Nô. . . xin chủ nhân cho phép nô lấy đầu dây xích ra. . .”
Động tác của Khắc La Phong dừng lại một chút, sau đó y chậm rãi ngồi vào chiếc ghế dựa ở trong phòng, chậm rãi nói :” Một ngày chỉ được bài tiết một lần thôi, ngươi hãy suy nghĩ cho kỹ rồi xin ta.”