Thập Thất đỏ mặt, ánh mắt càng cúi thấp hơn, cắn cắn môi rồi nhỏ giọng nói: “Buổi tối hôm qua , chủ nhân ban cho nô ba bát nước lớn… “
Hôm qua, trước khi chuẩn bị đi ngủ, Khắc La Phong nỗi hứng bắt hắn xuyên vào sợi xích kia, sau đó lại bắt hắn uống ba bát nước rất đầy, dặn hắn không được tự động cởi ra.
Ý cười trên mặt Khắc La Phong càng nhu hòa hơn, ánh mắt theo khuôn mặt nam nhân trượt xuống giữa hai chân hắn. Phân thân vì được kɧıêυ ҡɧí©ɧ nên đã đứng thẳng từ lâu, bây giờ, dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ ánh mắt như lửa của Khắc La Phong lại cương cứng thêm vài phần. Thấy cơ bụng phía dưới của nô ɭệ kịch liệt phập phồng, trong mắt Khắc La Phong lại tăng thêm ý cười bỡn cợt.
Nhưng mà, giờ phút này y lại không muốn Thập Thất đạt được thoả mãn nhanh như vậy. Nô ɭệ hầu hạ chủ nhân, dù người được sung sướиɠ chỉ có chủ nhân mà thôi, nhưng đối với nô ɭệ thì đó vẫn được xem là ban thưởng. Thống khổ của nô ɭệ, y không cần phải quan tâm nhiều như vậy. Vậy nên, y liền không do dự mà đưa cánh tay rắn chắc ra nhấc bổng Thập Thất ra khỏi dục dũng, đẩy hắn tựa vào thành bồn, để hắn quay lưng lại với chính mình. Động tác này của Khắc La Phong khiến y phục mới thay của y ướt đẫm, dính bết vào người.
“Chủ nhân, y phục của ngài…” Lời còn chưa dắt, tóc ở sau đầu đã bị thô bạo nắm lấy giứt mạnh ra sau.
“ Cúi người.”
Thập Thất lúc này cũng không dám làm trái lệnh của chủ nhân, lập tức bất chấp khó chịu nơi bụng dưới, thành thành thật thật khom người, hai tay nắm thành bồn trước mặt, hai chân tách ra để lộ mật huyệt đã sưng đỏ ẩm ướt từ lúc nào.
Khắc La Phong thấy hắn ngoan ngoãn như vậy thì cũng chỉ cười nhẹ. Y đưa mắt nhìn bóng lưng của Thập Thất, không khỏi cảm thán. Tiểu nô ɭệ của y, khi còn làm ảnh vệ có một làn da màu bánh mật điển hình, tuy gầy gò nhưng lại cường tráng khoẻ mạnh, vậy mà mới chỉ hai năm qua ở trong Phong các này dưỡng thương, đã trở nên trắng nõn mịn màng, hơn nữa còn có chút đẫy đà.
Đúng là nhờ vào những dược vật và thuốc bổ mà Khắc La Phong hằng ngày bắt hắn uống, cộng với việc không còn cần phải chịu khổ sở dầm mưa dải nắng khi còn làm ảnh vệ nữa, nên Thập Thất mới trở nên đầy đặn và trắng trẻo như vậy.
“Thỉnh chủ nhân sử dụng nô.” Thấy chủ nhân lâu không có động tĩnh gì, Thập Thất liền tưởng là tại vì mình quên không thỉnh người, nên người mới yên lặng như vậy.
Khắc La Phong nghe hắn nói thì cũng hoàn hồn. Y đưa tay chen vào giữa hai kiều đồn mịn màng trước mặt, tách ra, vuốt nhẹ từng nếp uốn mềm mại. Kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ phía sau truyền đến, khiến than thể mở rộng của Thập Thất run rẩy. Bàn tay còn lại không nhanh không chậm mà chậm rãi vuốt ve tấm lưng mềm dẻo của nam nhân, sau đó trượt lên hai vai, cánh tay, vòng qua l*иg ngực vì hưng phấn mà phập phồng kịch liệt. Nhũ tiêm dưới sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ điêu luyện của ngón tay y, chẳng mấy chốc đã đứng thẳng. Y thích thú vân vê xoa bóp một chút, chờ khi vật dưới ngón tay đã dần chuyển sang màu đỏ đậm, y mới vui vẻ rời đi.
Thập Thất vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà hơi ngửa đầu, hô hấp dần dần gấp gáp, khẽ bật ra tiếng rên khe khẽ đầy dụ tình, càng khiến bầu không khí trong phòng tràn ngập mị hoặc.
Khắc La Phong nghe tiếng rên kí©ɧ ŧìиɧ kia thì dường như càng nổi thêm hứng thú, y đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt nam nhân, ngón tay nhẹ nhàng miết lên đôi môi đang hé mở, không nhanh không chậm mà thăm dò vào giữa đôi môi, chỉ hơi dùng sức, đã mở rộng khoang miệng nam nhân không dám cự tuyệt mình. Y duỗi ngón tay cuốn lấy chiếc lưỡi mềm ẩm ướt ấm áp kia, nhẹ nhàng khuấy động. Ngón tay của y không an phận mà lại chen vào một chút, chẳng mấy chốc đã vào sâu tận bên trong.
Cảm giác không khoẻ lập tức dâng lên, cố kiềm nén nôn khan vài lần mới thích ứng được với ngón tay đang khuấy động bên trong yết hầu, sắc mặt tái nhợt dị thường, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống, hoà lẫn với nước bên trong dục dũng, Nhưng mà Thập Thất vẫn cố gắng mở to miệng để chủ nhân dễ dàng thâm nhập, không có một chút phản kháng.
Cổ họng của hắn bị tra tấn tàn nhẫn vô cùng khó chịu; từng khắc qua đi hắn đều có cảm giác nôn mửa. Kỳ thật hắn có thể rất dễ dàng tránh đi hai ngón tay đang tra tấn mình kia, nhưng hắn sẽ không làm thế, bởi vì chủ nhân muốn hắn bị tra tấn như vậy, bởi vì hắn đã được điều giáo thành nô ɭệ mà chủ nhân dùng để tìm niềm vui. Hắn không thể phản kháng, cũng không thể tự an ủi, không thể cãi lời chủ nhân, hắn đã bị tước đoạt tất cả tôn nghiêm làm người; lấy lòng chủ nhân, được chủ nhân quan tâm là tất cả những gì còn lại cho hắn.
Chủ nhân khống chế và kiểm soát tất thảy của hắn, cũng không phải là vì ngài chán ghét hắn, chỉ vì du͙© vọиɠ khống chế của ngài quá mạnh mẽ, ngài muốn hắn tựa như ký sinh, mất đi ngài thì hắn không thể sinh tồn.
Mà hành động thuận theo này của hắn khiến Khắc La Phong rất hài lòng, y đưa tay còn lại vỗ nhẹ cánh mông của hắn như khích lệ, rồi lại tiếp tục mà đùa bỡn khoang miệng kia. Y biết, vô luận y tra tấn hành hạ Thập Thất như thế nào, hắn đều nguyện ý nhận lấy, một chút oán hận cũng không có. Đó cũng chính là điều mà y nhận ra từ lâu, nô ɭệ của y nguyện ý hết thảy như vậy, không phải chỉ vì thân phận và mối quan hệ chủ tớ của bọn họ, mà còn là vì Thập Thất thật sự yêu y.
Chỉ có yêu, mới có thể vì người mình yêu sẵn sàng tiếp nhận tất cả thống khổ, không oán không hối.
Đến khi Khắc La Phong đã đùa đủ, y mới chậm rãi rút ngón tay lúc này đã ướt đẫm ra khỏi vòm miệng của Thập Thất. Ngón tay vừa rời đi, Thập Thất lúc này mới thả lỏng một chút, mở to miệng thở dốc. Khắc La Phong đợi hắn thở đều rồi, mới đưa hai ngón tay ướt đẫm tới trước miệng hắn, Thập Thất thấy vậy thì liền hé miệng, lại khẽ liếʍ, hôn mυ'ŧ ngón tay vừa tra tấn mình kia như đang cô gắng lấy lòng.
Khắc La Phong đợi hắn liếʍ xong mới hôn nhẹ lên khoé mắt vì khó chịu mà ngấn nước của hắn như khen thưởng, rồi y cúi người xuống một chút để tầm mắt ngang tầm với mật huyệt đang vì tìиɧ ɖu͙© mà mấp máy nhè nhẹ. Y nâng tay, dùng ngón tay vẫn còn đang ẩm ướt kia nhẹ nhàng quét qua cửa huyệt hồng tươi. Đầu ngón tay từng chút từng chút vuốt kỹ những nếp nhăn ở huyệt khẩu, xoa ấn, cọ xát vô cùng nhẹ nhàng, tựa như y đang nâng niu một món đồ quý vậy. Không để Thập Thất kịp hưởng thự sự ôn nhu hiếm có kia của chủ nhân hắn, cũng không có một chút báo trước, hai ngón tay để trước cửa huyệt liền chen vào bên trong nội bích ấm nóng, nhẹ nhàng khuấy động. Thập Thất khó chịu thở gấp một tiếng, cúc huyệt co lại mãnh liệt, ngậm chặt ngón tay của Khắc La Phong. Tuy hai người đã làm chuyện này rất nhiều lần, nhưng mỗi lần có dị vật xâm nhập, thân thể của Thập Thất vẫn không thể quen được. Thông đạo khô khốc nhờ nước tắm nên đã trở nên mềm hơn, nội bích co chặt dưới khuấy động của hai ngón tay điêu luyện mà dần thả lỏng. Bàn tay còn lại cũng không chần chừ mà vươn ra đằng trước, chậm rãi kɧıêυ ҡɧí©ɧ phân thân của nam nhân tràn ngập tìиɧ ɖu͙© trước mặt y, ngón trỏ không nhanh không chậm mà bắt đầu cọ xát.
Đỉnh phân thân vô cùng mẫn cảm lại yếu ớt, bị vết chai do luyện kiếm trên ngón tay chủ nhân sợi xích mỏng trong ngoài cọ xát, đau đớn, tê dại, ngứa ngáy rõ rệt đồng thời dồn lên não hắn. Thập Thất hé môi, khó khăn thở dốc, dục hỏa nồng đậm thiêu đốt cơ thể, nhưng hắn lại phải cố gắng kiềm chế không cử động.
“…Chủ nhân…. chủ nhân…” Dục hỏa càng lúc càng tăng lên, chạy loạn trong thân thể, Thập Thất có muốn cũng không khống chế nổi nữa, bất giác cất giọng rêи ɾỉ gọi chủ nhân của hắn.
“Im lặng nào.” Khắc La Phong như đang dỗ dành trẻ con, ôn nhu nói.
Tuy giọng điệu của y dịu dàng vô cùng, nhưng động tác thì hoàn toàn ngược lại. Ngón tay trong huyệt đạo khít chặt thô lỗ chuyển động vài lần, sau đó mới rút ra. Thập Thất cảm nhận xâm chiếm phía sau bỗng dung biến mất, nhất thời càng khát vọng nhiều hơn, không chịu nổi mà mở miệng cầu xin:” Chủ nhân… cầu ngài… tiến vào…”
Khắc La Phong nào dễ dàng để hắn thoả mãn như vậy? Y cười nhẹ, năm ngón tay nắm chặt thành quyền, để ở trước huyệt khẩu hơi khép mở kia, chậm rãi tiến vào.
“A…” Thập Thất kêu thảm một tiếng, nhưng vài giây sau y liền lấy lại trấn định, nhanh chóng vươn hai tay nắm chặt thành bồn, không dám lay động mảy may.
Dường như muốn nô ɭệ của y cảm nhận đau đớn và thống khoái này, Khắc La Phong dần chuyển động nắm tay đã hoàn toàn chen vào bí huyệt, năm ngón tay co duỗi, khép mở trong thông đạo khít chặt, vừa mở rộng thông đạo chặt hẹp, vừa đυ.ng chạm cào cào nội bích mềm mại, dần dần thăm dò vào sâu bên trong.
Thật ra, hậu huyệt của Thập Thất đã được nới lỏng và điều giáo không ít, vậy nên bàn tay của Khắc La Phong mới có thể dễ dàng tiến vào trong như vậy. Chỉ là, cảm giác đau đớn mỗi khi quyền giao này, Thập Thất mãi không quen được, nên mới thống khổ như vậy.
Khắc La Phong vừa an ủi phân thân phía trước của hắn, vừa lẳng lặng cảm nhận mỗi một phân, mỗi một tấc ở sâu trong bí huyệt đã mang đến cho mình vô số lần sung sướиɠ.
“Xem ra công sức của ta mấy năm nay quả không hao phí.” Cảm thán nhìn hậu huyệt tham lam nuốt gần hết cánh tay của mình, Khắc La Phong càng cao hứng hơn bao giờ hết.
Mà Thập Thất lúc này cũng sắp kêu không ra tiếng rồi. Trước sau đều bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt dồn ép, phân thân đã cương cứng đến cực hạn, vậy mà vẫn bị sợi xích kia khoá chặt! Cánh tay tiến vào hạ thân kia, một chút thương tiếc cũng không có, không chút do dự chuyển động, co duỗi trong thân thể của mình, năm ngón tay không kiêng dè di chuyển khắp nơi, hắn còn có thể cảm nhận rõ ràng ngón tay kia vuốt ve, cào loạn, đâm chọc mỗi một vị trí trong cơ thể.
Huyết theo cánh tay đang khuấy động của Khắc La Phong mà trôi ra ngoài, thấm đẫm cả cửa huyệt.
Máu tươi loang lổ…
Mà Khắc La Phong cũng không vì thế mà dừng lại. Tuy y đã sủng ái Thập Thất hơn trước kia nhiều, nhưng mà dù sao cơ thể của nô ɭệ cũng là để phục vụ, khiến chủ nhân thoả mãn. Hơn nữa, y thuật của y lại cao mình vô cùng, sau hôm nay, chữa trị lại cho Thập Thất lành lặn như xưa có gì là khó?
“Sử dụng cái miệng tham lam này của ngươi để lấy lòng ta.”
Lúc này, khi nghe mệnh lệnh của chủ nhân vang lên, thật sự là hắn đã đau đến muốn ngất đi, sức lực dường như bị rút một nửa. Tuy vậy, hắn cũng không dám làm lơ Khắc La Phong, cố lộ ra thần tình thích thú thoả mãn đầy dụ hoặc, co rút huyệt khẩu và tràng bích đau như kim châm muối xát để lấy lòng chủ nhân. Mỗi lần co rút như vậy, Thập Thất đều đau đến chảy nước mắt, nhưng y lại không dám dừng lại nghỉ ngơi, hậu huyệt vừa co lại một chút đã giãn ra ngay vì đau, sau đó lại lập tức thít chặt, rồi lại giãn ra. Phân thân của Thập Thất lúc nảy vì đau đớn mà mềm nhũn, tìиɧ ɖu͙© dường như cũng đã rút hết, chỉ còn lại đau đớn tràn ngập mà thôi.
Cứ tiếp tục như vậy vài lần nữa, đến khi Thập Thất tưởng chừng như cơ thể của hắn đã mệt mỏi rã rời không sao cử động nổi nữa, ngón tay Khắc La Phong đặt ở đỉnh phân thân hắn bỗng nhiên nắm lấy sợi xích nhỏ được chôn sâu bên trong, từ từ rút ra.
Tròng mắt của Thập Thất hơi co lại, đã hiểu rõ chủ nhân sắp làm gì, thân thể vì khát vọng giải phóng mà run rẩy, chầm chậm nhắm mắt lại, cố gắng hưởng thụ.
Lỗ nhỏ kia lúc này cũng đã sưng đến cực hạn, chầm chậm nhả ra một viên trân châu cỡ hạt đậu nhỏ.
Thân thể Thập Thất vì đau mà không ngừng được mà liên tục run rẩy. Khe hở nhỏ xíu, yếu ớt được dị vật cọ xát, không biết từ lúc nào lại đánh thức kɧoáı ©ảʍ vừa dịu xuống của hắn, khiến phân thân lúc nãy còn mềm nhũn, bây giờ đã dần ngẩng đầu. Ngón tay Khắc La Phong không vì thân thể đang run rẩy kia mà dừng lại, viên trân châu thứ ba dần dần lộ ra, nhưng khi vừa lộ ra một nửa, lại bị ngón tay của y ấn trở về.
“. . . A. . .” Thập Thất cũng không thể khống chế bản thân nữa, loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ cực hạn này, hòa lẫn với đau đớn và tìиɧ ɖu͙©, khiến một tiếng rêи ɾỉ bật ra từ đôi môi bị cắn nát, máu tươi cũng theo đó mà chảy xuống vòm ngực phập phồng ướt đẫm mồ hôi.
Không đợi Thập Thất trấn định, sợi dây xích liền bị giật mạnh một cái, đau đớn ập đến liền khiến hắn rêи ɾỉ to hơn, huyệt khẩu gắt gao co rút bao chặt cánh tay vẫn còn đang chọc ngoáy trong cơ thể, cuối cùng, một dòng tiểu dịch nhanh chóng mạnh mẽ tràn ra! Sau một thời gian dài bị đè nén được thoát ra, một loại cảm giác dễ chịu thư thái lan khắp toàn thân Thập Thất. Khoảnh khắc đó, tựa như là cao trào của tìиɧ ɖu͙©.
Ý cười trong mắt Khắc La Phong càng đậm, y chậm rãi rút ra cánh tay còn ở bên trong hậu huyệt kia, khiến máu từ bên trong chảy ra không ngừng, ướt đẫm cả một mảng sàn nhà. Mà Thập Thất cảm nhận cánh tay y từ từ rút đi, cũng không dám có cử động gì mạnh, chỉ dám cắn răn nhẫn nhịn đau đớn theo cánh tay của chủ nhân rời đi mà càng tăng thêm gấp bội, khiến y mở miệng hít sâu vài lần.
“Ngươi đã thoải mái như vậy, còn ta đâu?” Ngữ điệu bỡn cợt vang lên bên tai Thập Thất, hắn quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt tràn đầy ý cười của Khắc La Phong.
Thập Thất khẽ liếʍ môi dưới bị cắn chảy máu, cụp mắt nói :” Đa tạ chủ nhân đã cho nô giải phóng… Lúc này, xin chủ nhân hãy để nô thoả mãn ngài!”