Được Tống Mặc nhắc nhỏ như thế, Chân Nguyên Bạch cũng chú ý hơn, kìm nén sự lo lắng của bản thân không đi thăm Thời Bất Phàm.
Sau giờ nghỉ trưa, Chân Nguyên Bạch quay lại phòng học, Thời Bất Phàm với khuôn mặt cau có đã đang ngồi trong lớp học rồi.
Hôm nay hắn đã cố ý ăn đồ ăn làm từ đậu nành rồi bảo Diệp Liêm đi nới với Chân Nguyên Bạch, vốn còn nghĩ rằng bạn nhỏ sẽ nước mắt nước mũi chảy ròng ròng lao đến, tiện thể ôm ôm hôn hôn làm lành với bạn học nhỏ luôn, nhưng kết quả cậu lại chẳng thèm để ý đến mình.
Thời Bất Phàm buồng bực, không phải cậu ấy cũng khá thích mình sao hả?
Hắn gãi gãi má, Chân Nguyên Bạch thì vẫn không chớp mắt nhìn lên bảng, nhưng tay lại lặng lẽ sờ sờ thuốc dị ứng trong tay, do dự không biết có nên đưa cho Thời Bất Phàm không.
Nhưng cậu lại cảm thấy có lẽ Thời Bất Phàm đã uống thuốc rồi, tên kia cũng đâu phải kẻ ngốc gì, hơn nữa vết mẩn đỏ nổi trên mặt trông cũng rất xấu, hắn tự luyến như thế chắc cũng không muốn để bản thân xấu xí đi đâu.
Đúng là Thời Bất Phàm đã uống thuốc dị ứng rồi, nhưng viên thuốc kia cũng không thể nào chữa lành vết thương tinh thần của hắn được. Chân Nguyên Bạch thực sự... không thèm để ý đến hắn chút nào cả.
Tâm trạng cảu Thời Bất Phàm vô cùng phức tạp.
Lại hết một ngày chiến tranh lạnh, sau khi Chân Nguyên Bạch lạnh nhạt rời khỏi, Thời Bất Phàm liền chay đến sân bóng rổ.
Khâu Tinh vô cùng phấn khích với hành động vứt bỏ Chân Nguyên Bạch đẻ đi chơi với anh em của hắn.
"Mấy ngày nữa là đại hội thể thao rồi đó, mày biết chưa?"
"Ừ."
"Mày có định tham gia không?"
"Không tham gia."
Thời Bất Phàm không có tí tinh thần tập thể nào, hắn ra khỏi sân tập, ngồi sang một bên mở nắp một chai nước, nói.
"Hôm nay mày có chuyển lời của tao không đó?"
"Dù tao có không chuyển lời đi nữa thì khi nhìn thấy cái mặt sưng vù của mày, cậu ấy cũng biết chứ."
Diệp Liêm nói.
"Nghĩ làm gì nữa, cậu ấy không quan tâm mày nữa rồi."
Thời Bất Phàm đình hắt nước vào mặt cậu ta, Diệp Liêm vội vàng né ra, nói.
"Đùa với mày thôi mà, sao chưa gì đã cáu rồi thế?"
Trong lòng Thời Bất Phàm vô cùng khó chịu, mặt cũng không đẹp nổi, Diệp Liêm cười cười ngồi xuống.
"Thế rốt cuộc là mày đã làm gì cậu ấy đấy? Làm người ta phải ghét mày đến thế."
"Cậu ấy không ghét tao."
Thời Bất Phàm nói.
"Cậu ấy chỉ đang tức giận với tao thôi."
"Thế rốt cuộc mày đã làm gì nào?"
"..." Thật ra cũng không làm gì cả, chỉ là không quan tâm cậu ấy có đồng ý hay không mà hôn cậu ấy trên đường, sau đó Chân Nguyên Bạch hất tay hắn ra, nước mắt đầy mắt lên án hắn không biết tôn trọng cậu.
Thời Bất Phàm gãi gãi mũi, cảm thấy bản thân đứng là hơi giống tên lưu manh thật.
Diệp Liêm biết mình không hỏi được cái gì nên thay đổi một vấn đề khác.
"Nếu là mày sai, thì đi dỗ người ta đi là được mà, cũng có phải chưa từng đi dỗ dành người ta đâu."
"Mày thì hiểu cái mẹ gì."
Hắn chỉ muốn cho Chân Nguyên Bạch biết, hai chữ "chia tay" là hai từ không thể nhắc đến với hắn, hôm đấy cậu ấy còn dám nói muốn tìm một người tốt hơn hắn, chưa nói đến việc trên đời này có người nào tốt hơn hắn được không, chỉ nói đến việt cậu có suy nghĩ này thôi cũng rất đáng bị hôn rồi.
Diệp Liêm cong cong môi, nói.
"Tao thấy mày đúng là quen sống sung sướиɠ rồi, ỷ vào việc người ta thích mày mà làm này làm kia, còn muốn người ta đến dỗ mày, xin lỗi mày. Tao nói này, lúc trước mày thầm trương trộm nhớ người ta cũng đâu có thế này đâu?"
Mặt Thời Bất Phàm dần lạnh lùng như tảng băng trăm tuổi. Bên cạnh, Minh Mạch thở hổn hển ngồi xuống, hỏi.
"Gì, Thời ca yêu thầm ai bao giờ chứ? Sao tao chả biết gì hết thế?"
Thời Bất Phàm liếc cậu ta một cái, đứng lên không nói tiếng nào đi mất.
Diệp Liêm ở đằng sau cười cười, vô cùng bà tám nói.
"Người mà nó thầm mến mày không biết đâu... Đừng nhắc đến nữa, nó thích cậu ta lắm đó."
Mắt Minh Mạch chợt mở to.
"Thích đến mức nào? Cũng là nam à?"
"Không phải đâu."
Diệp Liêm cố ý nói.
"Trông cũng khá giống chị dâu của chúng ta đó."
"Ôi má ơi." Minh Mạch giật mình.
"Sao mà Thời ca đểu thế.... Lấy chị dâu chúng ta làm thế thân à, thảo nào dạo này chả thèm để ý gì đến người ta nữa."