Chân Nguyên Bạch không thể ngờ được mẹ Thời lại hiểu rõ tâm tư của con trai mình đến vậy, cậu theo bản năng nhìn Thời Bất Phàm, vẻ tươi cười trên mặt người kia như sắp tràn cả ra, hắn cong môi, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Chân Nguyên Bạch lại quay lại nhìn mẹ Thời, vẻ mặt đối phương cũng đầy mong chờ, cậu sững sờ trong chốc lát, ấp úng nghẹn ra một câu.
"Chuyện này, phải được ba mẹ cháu đồng ý đã."
"Không sao, dì sẽ đến nói chuyện với ba mẹ cháu."
Mẹ Thời lập tức cười thoải mái.
Lăng Huyên là một người phụ nữ rất có tính kiên nhẫn, lúc Chân Nguyên Bạch và Thời Bất Phàm làm bài tập ở thư viện, bà ngồi cách đó không xa đọc sách, nhưng đôi khi Chân Nguyên Bạch ngẩng đầu nhìn bà đều thấy bà đang nhìn Thời Bất Phàm.
Chân Nguyên Bạch kìm nén lòng hiếu kỳ, trong đầu tự động tạo ra một đống tưởng tượng, không lẽ nào lúc còn nhỏ Thời Bất Phàm bị ba mẹ bỏ rơi lưu lạc đầu đường xó chợ, sống rất tệ, cho nên sau khi được mang về nhà, ba mẹ rất áy náy với hắn, nhưng Thời Bất Phàm lại rất ghét bọn họ?
Hay là, gia nghiệp nhà họ Thời lớn, ba mẹ cậu ấy lo kiếm tiền nên không có thời gian chăm lo cho cậu ấy? Trong phim thần tượng cũng thường như thế mà.
Nhưng làm thế nào để giải thích chuyện Thời Bất Phàm có một cặp ba mẹ khác đây?
Trong đầu cậu hiện ra khuôn mặt mộc mạc trộm nhìn Thời Bất Phàm kia, đột nhiên hơi mở lớn miệng.
Chả trách lúc ấy lại thấy dì kia trông quen thế, người kia chính là mẹ Thời đến nhà cậu cảm ơn mà!
Lúc ấy, bà ấy trang điểm như một vị phu nhân, nhưng mấy hôm trước cậu nhìn thấy, lại mặc quần áo rất bình thường, chẳng nhẽ, chẳng nhẽ Thời Bất Phàm là con trai ruột của bà, rồi sau đó bà đem Thời Bất Phàm đưa cho ba mẹ nhà họ Thời không con không cái?
Thời Bất Phàm bỗng nhiên nhéo mũi cậu một cái, Chân Nguyên Bạch hoàn hồn, đôi mắt không chớp lấy một cái nhìn hắn.
Thời Bất Phàm nói.
"Nghĩ cái gì đấy mà miệng há to thế?"
Chân Nguyên Bạch xoa xoa mũi, trong lòng đã cho rằng những suy nghĩ kia là sự thật, cậu nhắc nhỏ hắn.
"Mẹ cậu cứ nhìn cậu suốt đấy."
"Có khả năng là bà ấy yêu thầm tôi đấy."
"..." Chân Nguyên Bạch dùng bút chọc tay hắn một cái, Thời Bất Phàm sửng sốt.
"Ồ, lá gan đúng là càng lúc càng lớn đấy."
"Ngày nào cậu cũng nói vớ va vớ vẩn gì thế?"
Chân Nguyên Bạch trừng mắt liếc hắn một cái, nói.
"Tôi cảm thấy mẹ cậu rất mong được hòa thuận với cậu đấy."
"Bà ấy đúng là mẹ tôi à?"
Thời Bất Phàm xoay đầu nhìn về phía Lăng Huyên, đối phương cười với hắn một cái, nói.
"Sao thế? Có muốn ăn đồ ăn vặt không, mẹ đi mua cho các con."
"Trà sữa matcha trân châu với hồng trà chanh, cảm ơn."
Mẹ Thời rất vui vẻ, đem sách xếp lại lên kệ rồi rời đi, Thời Bất Phàm thu hồi tầm mắt nhìn về phía Chân Nguyên Bạch, nói.
"Bà ấy không phải mẹ tôi."
Trong lòng Chân Nguyên Bạch hồi hộp.
"Cậu, cậu nhớ ra rồi à?"
"Tôi ghét bà ấy." Thời Bất Phàm cầm bút viết bài, nói một câu hôm nay thời tiết thật đẹp.
"Dù cho tôi có chết đi, cũng sẽ không quên được cảm giác tôi ghét bà ta, cho nên bà ta chắc chắn không phải mẹ của tôi."
"Vậy cái dì lần trước gọi cậu ở của bệnh viện thì sao, cậu cũng ghét hả?"
Thời Bất Phàm dừng lại, mỉm cười.
"Sao cậu lại quan tâm chuyện của tôi thế?"
Chân Nguyên Bạch có cảm giác bản thân đã có đáp án, cậu cúi đầu, nói.
"Chỉ là tò mò thôi mà."
Thời Bất Phàm đối xử với cậu cũng rất bao dung, còn nghiêm túc phân tích cùng cậu.
"Người kia tôi không ghét, cũng không thích, nhưng tôi cảm thấy, bà ấy cũng không phải mẹ tôi."
Không ghét... Có lẽ đó là sợi dây liên kết giữa mẹ và con, dù mất trí nhớ cũng không quên được mẹ ruột của mình, chỉ là chắc do hắn bị mẹ ruột đưa cho mẹ Thời làm con trai, nên mới bài xích bà ấy.
Chân Nguyên Bạch hoàn thành nốt suy nghĩ trong đầu, lại cảm thấy có mấy chỗ không được logic lắm, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến việc cậu rất thương cảm cho Thời Bất Phàm, cậu nói.
"Người lần trước cũng không phải ba cậu à?"
Thời Bất Phàm đau đầu, cau mày nói.
"Không phải, tôi không quen ông ta."
Chân Nguyên Bạch vội vàng ân cần nắm lấy tay hắn, mềm giọng nói.
"Được rồi, không nói đến ông ấy nữa, cậu đừng khó chịu."
"Tôi..." Thời Bất Phàm xoa thái dương, giọng điệu buồn bực.
"Tôi không khó chịu, chỉ là bị đau đầu thôi."
"Vậy cậu đừng đau đầu nữa."
"Sao cậu lại ngốc thế hả?"
Thời Bất Phàm nói.
"Đầu có thể nói không đau là sẽ không đau thì cần gì đến Ibuprofen* nữa hả?"
(*Ibuprofen: Một loại thuốc giảm đau.)
Chân Nguyên Bạch thu lại tay, nhìn hắn xoa đầu mãi, trong lòng vô cùng căng thẳng.
"Cậu, cậu sẽ nhớ ra gì đó à?"
Thời Bất Phàm nhìn thẳng cậu.
"Tôi nhớ lại không phải cậu nên vui mừng à?"
"Đương nhiên là tôi vui rồi!"
Chân Nguyên Bạch dối trá cong môi trông giả muốn chết.
"Tôi vô cùng kích động."
Rất nhanh sau đó, mẹ Thời mang đồ uống qua cho bọn họ, Chân Nguyên Bạch nói cảm ơn, bà lại tiếp tục ngồi xuống chỗ phía xa, vị trí đó cũng là chỗ mà Thời Bất Phàm để bà ngồi, hắn không cho phép mẹ cách mình quá gần.