Mẹ Thời nhẹ nhàng hỏi, tim Chân Nguyên Bạch liền mềm nhũn, ấp úng nói.
"Em trai cháu ở nhà một mình, cháu phải nói với nó đã."
"Không sao." Mẹ Thời lập tức thoải mái nói.
"Chúng ta có thể đón em trai cháu cùng đi ăn luôn."
"Không không, Cháu đặt đồ ăn cho nó là được rồi."
Chân Nguyên Bạch đi theo họ lên xe ngồi, thấy mấy học sinh lập tức khe khẽ nói nhỏ.
"Đó là mẹ Thời Bất Phàm à? Sao tôi thấy người lần trước không phải người này mà nhỉ?"
"Chắc cậu nhớ nhầm rồi, Thời Bất Phàm với mẹ cậu ta rất giống nhau mà, oa, hâm mộ Chân Nguyên Bạch thật đấy, nhà Thời Bất Phàm siêu giàu luôn."
....
Chân Nguyên Bạch gọi điện cho Chân Ưu Tú, mẹ Thời ngồi ở ghế phụ quay đầu hỏi bọn cậu.
"Các con muốn ăn gì?"
Thời Bất Phàm khoanh tay trước ngực, Chân Nguyên Bạch thẹn thùng nói.
"Cháu ăn gì cũng được ạ."
Cuối cùng mẹ Thời cũng nhìn về phía Thời Bất Phàm.
"Phàm Phàm thì sao?"
"Đương nhiên là nơi đắt nhất trong thành phố rồi."
Chân Nguyên Bạch quan sát giữa hai mẹ con họ, rồi cúi đầu im lặng, cảm thấy hơi không ổn.
Mẹ Thời cuối cùng đưa bọn họ đến Ánh Bình Minh, một nhà hàng nằm ở tầng cao nhất tòa nhà thương mại đứng đầu thành phố, toàn cảnh ngoài cửa sổ sát đất đều khiến cho mỗi một vị khách đều có thể thưởng thức cảnh đẹp nhất vào ban đêm.
Nhưng bây giờ là ban ngày. Chân Nguyên Bạch mặc áo đồng phục đi vào, như thỏ con rúc vào bên người Thời Bất Phàm, ở đây sàn nhà sáng đến mức soi được bóng người, góc nào cũng lộ ra cảm giác cao cấp, giày cao gót của mẹ Thời đạp lên sàn nhà, làm bà tôn quý như nữ vương, nữ vương tươi cười ôn hòa chào người khác, chọn một phòng có thể chứa cả 30 người, cũng đưa thực đơn nhẹ nhàng đẩy về phía trước mặt Chân Nguyên Bạch.
"Xem đi, muốn ăn cái gì?"
Trên màn hình điện tử có cả tiếng Anh và tiếng Trung, trực tiếp chọn trên màn hình rồi bấm ok, món được chọn sẽ được gửi đến quầy lễ tân, sau khi Chân Nguyên Bạch nhìn thấy giá đồ ăn, lại nhẹ nhàng đẩy đến trước mặt Thời Bất Phàm.
Mẹ Thời ngồi đối diện, chắp tay nắm lại nhìn hắn chằm chằm, như sợ hắn sẽ đập vỡ màn hình điện tử vậy.
May là Thời Bất Phàm không làm thế, hắn nhận lấy chọn mấy món bạn học nhỏ thích ăn, còn đâu cứ đắt nhất thì chọn, Chân Nguyên Bạch nhìn tay hắn bấm loạn lên, thò đầu lại gần nhìn thoáng qua, chỉ thấy hắn gần như chọn tất cả đồ ăn ở trên đó, cậu vội kéo ghế quay qua.
"Chúng ta không ăn hết nhiều thế đâu."
"Không ăn hết thì gói mang về cho chó."
Thời Bất Phàm nói.
"Không sao đâu, Lăng có tiền mà."
Chân Nguyên Bạch theo bản năng nhìn mẹ thời, Lăng Huyên hơi hơi mỉm cười, nói.
"Không sao đâu, các con cứ chọn đi."
Bữa cơm này Chân Nguyên Bạch ăn tương đối không thoải mái, thà cậu bỏ 7 đồng đi ăn một chén mì bò, cũng không muốn ngồi trong một cái ghế thật to, ăn 3 vạn món từ cá.
Cậu không phải đồ ngốc, Thời Bất Phàm bài xích mẹ mình rất rõ ràng, chắc chắn gia đình có vấn đề rất lớn.
Trong lúc chờ đợi ăn, Lăng Huyên mở miệng hỏi cậu.
"Lần trước Phàm Phàm nói đồ ăn trong nhà ăn không hợp khẩu vị, chúng ta tìm người thay rồi, bây giờ thế nào, ăn được không?"
Hóa ra chuyện này là do Thời Bất Phàm làm, tất cả học sinh và giáo viên đều phải cảm ơn hắn!
Chân Nguyên Bạch lập tức nói.
"Vâng, ăn ngon lắm ạ, bây giờ cháu và Thời Bất Phàm mỗi ngày đều đến đó ăn cơm."
Lăng Huyên cười thoải mái, nói.
"Phàm Phàm không ăn được dầu đậu nành, chúng ta cho người thay tất cả thành dầu oliu, loại dầu đó cũng tốt cho sức khỏe."
Chân Nguyên Bạch nghe ra được, bà đang từ việc nói chuyện cùng mình nói cho Thời Bất Phàm biết bà đã vì hắn làm cái gì, cậu gật gật đầu, không biết nên tiếp chuyện như thế nào.
Thời Bất Phàm bỗng nhiên duối tay kéo cậu.
"Chơi một ván game đi."
Chân Nguyên Bạch thăm dò nhìn, nói.
"Điện thoại tôi không có."
"Của ta có."
Lăng Huyên đưa điện thoại mình qua, trên màn hình đúng là đang hiển thị game, Thời Bất Phàm nhìn bà một cái, lấy điện thoại của bà, giúp Chân Nguyên Bạch bấm vào, nói.
"Tôi kéo cậu, cậu vào game đi theo tôi là được."
Chân Nguyên Bạch ngoan ngoãn gật đầu, Lăng Huyên cười nói.
"Con đừng có dạy hư Nguyên Nguyên."
Thời Bất Phàm mặc kệ bà, nhìn Lăng Huyên có vẻ hơi xấu hổ, bưng chén trà nhấp một ngụm che đi, Chân Nguyên Bạch chỉ có thể càng dùng sức cúi gằm đầu.
Bữa ăn này đúng là tra tấn, cả quá trình đều chìm trong bầu không khí xấu hổ. Mãi mới đến lúc lên xe về nhà, Lăng Huyên mới bỗng nhiên hỏi cậu.
"Giờ các con có muốn đến thư viện không?"
Cả quá trình Thời Bất Phàm cũng chẳng nói chuyện gì với bà, Chân Nguyên Bạch chỉ có thể căng da đầu trả lời.
"Có, cháu muốn dạy thêm cho cậu ấy."
"Sắp đến lúc thi cuối kỳ rồi, nhiệm vụ học tập của các con đúng là càng ngày càng nặng thật, không biết Phàm Phàm có thể theo kịp không."
Lăng Huyên cảm thán một câu, đột nhiên đề nghị.
"Không thì thế này đi, dì nói với ba mẹ cháu một tiếng, sau này thứ bảy và chủ nhật hàng tuần cháu sang nhà dì dạy thêm cho Phàm Phàm đi, trong nhà rộng, dì để lại một tầng làm một cái thư viện cho các con, chỉ có hai con thôi, cho đỡ ồn ào."
Bà nói xong, theo bản năng nhìn thoáng qua Thời Bất Phàm, mắt hắn lóe lên một tia ánh sáng, hiếm khi lộ ra biểu cảm đồng tình với lời bà nói.