Một canh giờ sau, Phó Vân xách theo thuốc trở về.
Lúc này Phó Xuyên cũng vừa làm cơm xong, hắn dùng vẻ mặt nghiêm khắc bắt Phó Vân sắc thuốc cho Nhược Tuyết.
Phó Vân rất không kiên nhẫn vào bếp, lấy củi gỗ, đốt bếp lò, đổ dược liệu vào nồi sắc thuốc rồi ngồm xổm chờ.
Phó Xuyên ở một bên nhìn chằm chằm đệ đệ làm việc, thấy lão nhị còn tính thành thật liền rời đi.
Phó Dữ vừa ăn trưa xong, tâm tình hắn rất tốt, gặp đại ca, hắn cười tủm tỉm, “Đại ca, huynh mau ăn cơm đi, cả ngày nay huynh đã bận rộn rồi.”
Phó Xuyên gật đầu, bước được hai bước, hắn lại đột nhiên nghĩ ra gì đó.
Nam nhân gọi Phó Dữ lại, hắn ho nhẹ một tiếng, sắc mặt có chút không được tự nhiên, “Lấy mấy kiện quần áo mà đệ không còn mặc được rồi lau người thay cho nàng, nhớ kỹ, không được làm những chuyện khác.”
“À... Được!” Phó Dữ hơi ngây người một lát mới nhớ ra đại ca bảo mình lau người cho ai, người đó đương nhiên là tức phụ!
Nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng mình còn có thể làm chuyện gì khác, vì thế Phó Dữ hớn hở đi tìm Nhược Tuyết.
Nhìn bóng dáng của tam đệ, Phó Xuyên xoay người vào bàn ăn cơm.
Trên bàn có chút thịt lợn rừng mấy hôm trước săn được, còn có một đĩa dưa muối và cháo loãng.
Ở sơn thôn nghèo như An Viễn, bữa trưa có thể ăn như vậy đã xem như không tồi.
Ít ra Phó Xuyên còn có thể đi săn, để người nhà ăn chút thịt, cũng có thể bán lấy tiền.
Trước kia tiền làm tang sự nợ họ hàng và tiền xây nhà, hơn một nửa đều do hắn đi săn kiếm được, nhưng trên núi vẫn rất nguy hiểm, cơ bản trong thôn không có mấy người dám đi.
“Đại ca, đệ sắc thuốc xong rồi.” Lúc này Phó Vân ở bên ngoài hét to.
Phó Xuyên liếc lão nhị một cái, “Đổ ra bát để nguội rồi về qua đây ăn cơm.”
Phó Vân bĩu môi, “Vâng.”
Phó Dữ bên kia vừa vào phòng liền ngồi ở mép giường đánh giá nữ tử đang hôn mê, tim hắn nhịn không được thình thịch đập loạn.
Tuy đầu tóc Nhược Tuyết hỗn loạn, trên mặt cũng có vết bẩn, nhưng không có nhìn ra nàng là mỹ nhân.
Phó Dữ nuốt nước bọt, trong thôn nam nhiều nữ thiếu, nhưng không thiếu mấy cô nương trổ mã xinh đẹp động lòng người.
Nhưng Phó Dữ nhìn thấy cũng không có cảm giác gì, chỉ có khi nhìn thấy Nhược Tuyết, hắn mới cảm nhận được cảm giác khác lạ.
Hắn vội dùng khăn ướt lau sạch gương mặt của nàng, rất nhanh gương mặt thanh lệ của Nhược Tuyết đã lộ ra.
Làn da nàng non mịn trắng nõn như ngọc, đôi môi đỏ thắm mê người.
Tức phụ đẹp quá!
Không ngờ trời cao có thể ban cho hắn một tức phụ đẹp như thế, Phó Dữ cảm giác cả người mình lâng lâng.
Tuy đắc ý nhưng Phó Dữ cũng không quên nhiệm vụ của mình, nhìn chiếc váy dài có chút kỳ quái này đã bẩn, hắn thầm nghĩ mình phải nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ cho tức phụ mới được.
Nghĩ như thế, Phó Dữ liền cẩn thận cởi váy của nàng ra.
Rất nhanh, ánh mắt Phó Dữ đã ngơ ngẩn choáng váng nhìn cơ thể đang mặc nội y ren của Nhược Tuyết.
Làn da nàng trắng nõn, đùi đẹp non mềm, bộ ngực sữa cao ngất, eo thon một tay có thể ôm hết, bụng nhỏ bằng phẳng, dưới thân mặc chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng, dường như hắn còn có thể nhìn thấy bóng dáng của lông tóc nơi đó.
Nhưng Phó Dữ mới mười lăm tuổi sao có thể hiểu được chỗ tuyệt diệu của nữ nhân, ánh mắt hoàn toàn tập trung ở ngực nàng.
Dù áo ngực ren đã bao lấy nhưng vẫn làm lộ ra hơn nửa cặρ √υ' bự, khe rãnh sâu hun hút mê người đến cực điểm.
Rất muốn... Rất muốn sờ.
Hầu yết của Phó Dữ hơi di chuyển.
Nghĩ thế nào thì làm thế ấy, Phó Dữ dùng tay khảy ngực nàng vài cái, sau đó liền đánh bậy đánh bạ cởϊ áσ ngực của Nhược Tuyết xuống.
Hắn hưng phấn nắm lấy cặρ √υ' tuyệt đẹp, cảm xúc non mềm trơn mượt trên tay, vừa mềm mại vừa co dãn.
“Thật... Thật mềm...” Phó Dữ nhịn không được tán thưởng, hắn cảm giác trong cơ thể mình có một ngọn lửa đang ngưng tụ ở bụng dưới.
Hắn nắm vυ' của Nhược Tuyết chơi vô cùng vui vẻ, Phó Dữ hưng phấn dùng tay xoa nắn vuốt ve vυ' nàng, khiến cặρ √υ' bự của nàng biến thành đủ các loại hình dạng trong tay mình.
Cảm nhận được sự mềm mại trên tay, ngửi được mùi hương nhàn nhạt từ vυ' nàng, Phó Dữ cảm thấy chỉ sờ thôi thì không đủ để thỏa mãn.
Hắn nhớ đại ca từng nói, sau khi sinh mình, không lâu sau nương liền qua đời, hắn cũng chưa từng được uống mấy ngụm sữa, vì thế Phó Dữ nhịn không được muốn thử nhấm nháp xem sữa của nữ nhân có vị thế nào.
Vì thế Phó Dữ liền gấp không chờ nổi cúi đầu xuống, đôi môi mềm nhẹ nhàng hôn lên vυ', đầu lưỡi liếʍ láp núʍ ѵú đỏ bừng, sau đó hắn liền ngậm lấy núʍ ѵú của Nhược Tuyết vào miệng mà cắи ʍút̼.
Phó Dữ không khỏi cảm thấy kỳ quái khi hắn hút nửa ngày cũng không thấy sữa chảy ra.
Nhưng rất nhanh, tư vị liếʍ mυ'ŧ ngực nữ nhân cũng khiến cả người hắn nóng lên, toàn thân sảng khoái, cũng vứt luôn nghi vấn kia ra sau đầu.
Phó Dữ há to mồm cắn vυ', hắn dùng sức liếʍ láp mυ'ŧ vào, hàm răng thì tàn nhẫn cắn núʍ ѵú để lại một dấu răng thật sâu trên đó.
Nhược Tuyết đang hôn mê, cơ thể nàng có chút run lên, nàng bị Phó Dữ liếʍ vυ' mà động tình, đầṳ ѵú đỏ bừng cũng sưng to đứng thẳng, bên trên dính đầy nước bọt của Phó Dữ, nhìn cực kỳ đáng yêu.
Không biết đã qua bao lâu, Phó Dữ phát hiện chỗ thân dưới của mình trướng đến đau, cảm giác này khiến hắn cực kỳ khó chịu, hắn đành lưu luyến ngẩng đầu lên từ vυ' của Nhược Tuyết.
Gương mặt tuấn tú của Phó Dữ hơi nhíu lại, hắn khó chịu nhìn lều trại ở đũng quần của mình.
Phía dưới cực kỳ trướng, như sắp nổ tung, hắn muốn phóng xuất nó ra.
Phó Dữ nhìn Nhược Tuyết, băng cơ ngọc cốt, đùi đẹp thon dài, cặp mông vểnh, vυ' bự cao ngất rơi vào trong mắt hắn mang theo sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.
Hầu yết hắn khẽ nhúc nhích, Phó Dữ nhớ Nhị Cẩu chơi với mình trong thôn từng nói, có tức phụ, mỗi ngày đều sung sướиɠ, đặc biệt là chỗ phía dưới kia sẽ cực kỳ thoải mái.
Lúc ấy hắn không hiểu, nhưng sau đó lại học được thủ da^ʍ, cảm giác rất thoải mái.
Nghĩ hiện giờ mình đã có tức phụ, nếu hắn để cự vật dưới thân mình cọ xát với phía dưới của nàng, có khi nào sẽ càng sướиɠ hơn không?