Chương 17: Miệng Lưỡi Nhanh Thì Có Ý Nghĩa Gì? Không Bằng... Ꮆiết Bọn Họ
*
Bên kia, Tần Tiêu và Cố Thanh Phương lúc treo tên vừa vặn gặp được đệ tử Hành Thanh tông, lão giả ghi tên thấy bọn họ đều là đệ tử hành thanh tông, liền cho rằng Cố Thanh Phương và bọn họ cùng chung một đường, đem tên Cố Thanh Phương ghi ở phía sau đội ngũ mấy người.
Sau đó có một đệ tử tinh mắt phát hiện, nói: “Tiền bối, đội ngũ chúng ta chỉ có sáu người, ngài đừng đem loại người linh tinh thêm vào, vạn nhất kéo chân chúng ta thì làm sao bây giờ.”
Tần Tiêu đi theo phía sau Cố Thanh Phương, vừa nghe liền thấy không vui, âm dương quái khí nói: “Tu vi không được tốt lắm, khẩu khí ngược lại rất lớn. Nếu là có thực lực như thế, ngươi làm sao không đơn độc dự thi?”
Đệ tử kia nhận ra Tần Tiêu, là đại đệ tử của trưởng lão Hành Thanh tông, ngày thường thích nhất nhằm vào Cố Thanh Phương, lúc y đi tìm Cố Thanh Phương đã gặp qua hai lần, rất là làm cho người ta chán ghét.
Gã và Tần Tiêu cũng cãi nhau hai lần, hiện giờ nhìn thấy Tần Tiêu, trong mắt cực kì khinh bỉ, cười nói: “Ta còn tưởng là ai, hoá ra là Tần sư đệ. Cũng đúng, nghe nói mấy ngày trước trộm xem nữ tu bị trách phạt, không nghĩ nhanh như thế đã có thể đến tham gia tỷ thí a.”
Tần Tiêu vốn định thay Cố Thanh Phương bất bình, lại không nghĩ tới dẫn hỏa lên người mình, vì thế theo bản năng nhìn về phía Cố Thanh Phương.
Cố Thanh Phương mím môi, đáy mắt không có gì dao động, hiển nhiên đã sớm biết chuyện hôm đó y trèo tường nhìn trộm bị phạt rồi.
Tần Tiêu có chút sụp đổ, hình tượng “chính trực” mà y vất vả lắm mới xây dựng trước mặt Cố Thanh Phương sẽ không vì vậy mà thất bại trong gang tấc thật chứ?
Đệ tử cầm đầu kia lại trách cứ nói: “Cố sư đệ, ngươi thân là chưởng môn ngoại tôn, lại cùng cái tên vô sỉ này đồng hành, cũng không sợ bại hoại thanh danh Hành Thanh tông chúng ta sao?”
Cố Thanh Phương vốn trầm mặc không nói, đáy mắt xuất hiện một vết nứt, không đợi hắn làm ra phản ứng gì, Tần Tiêu đã dẫn đầu mở miệng mắng: “Đạo lý việc xấu trong nhà không truyền ra ngoài không hiểu sao? Ở bên ngoài khi dễ sư đệ đồng môn, các ngươi đều không sợ mất mặt, còn quản người khác chơi với ai, mà chơi với ai thì cũng tốt hơn là chơi với những kẻ nội tâm vặn vẹo như các ngươi!”
Đệ tử dẫn đầu kia không phục, còn muốn tiếp tục tranh luận, kết quả Tần Tiêu không cho hắn cơ hội mở miệng, trực tiếp ném phù hiệu của y và Cố Thanh Phương cho lão giả ghi danh, sau đó lô Cố Thanh Phương rời đi ngay lập tức.
Cố Thanh Phương nhìn chằm chằm cổ tay mình bị giữ chặt, ánh mắt không lãnh khốc vô tình như lúc trước, chờ đi xa rồi mới nhẹ nhàng rút tay ra, nhẹ giọng nói: “Ngươi không cần cãi nhau với bọn họ.”
Tần Tiêu trợn trắng mắt: “Vâng vâng vâng, lại là ta xen vào việc của người khác.”
"Ngươi không cần phải bởi vì ta mà đắc tội người khác."
"Ta gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ có được không? Ta nói ngươi giai đoạn sau chính là xuất sắc nhất, nhưng trước đó tại sao lại làm một quả hồng mềm để mặc người ta bóp hả? Họ mắng ngươi, ngươi còn không biết mắng lại sao?”
Những lời này Cố Thanh Phương một nửa nghe hiểu một nửa nghe không hiểu, nửa không nghe hiểu kia hắn tạm thời xem nhẹ, nhưng nửa nghe hiểu này lại khiến hắn sinh lòng không vui.
Cố Thanh Phương nhíu mày nói: “Chỉ là cảm thấy không cần phải tranh cãi nhiều với bọn họ.”
Tần Tiêu khó hiểu: “Cho nên liền nén giận?”
Cố Thanh Phương khẽ nhếch khóe miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm Tần Tiêu: “Nếu thật sự muốn hả giận, miệng lưỡi nhanh có ý nghĩa gì, không bằng..."
Tần Tiêu cho tới bây giờ chưa từng thấy Cố Thanh Phương cười qua, khuôn mặt xinh đẹp này từ trước đến nay đều lạnh như băng, giờ phút này bày ra nụ cười, nhưng không có mỹ lệ như y tưởng tượng, ngược lại làm cho người ta có một loại sởn tóc gáy bị độc xà khoá chặt.