Nghe được vấn đề khó hiểu này, Tần Tiêu vẻ mặt nghi hoặc, theo ánh mắt Cố Thanh Phương nhìn lại, liền nhìn thấy tên biếи ŧɦái Dung Tứ kia đang nhìn y chằm chằm.
Ánh mắt hai người giao nhau, Tần Tiêu vội vàng trốn sau lưng Cố Thanh Phương, lắc đầu phủ nhận.
“Không quen, ta không biết hắn!”
Nghe vậy, Cố Thanh Phương thu hồi tầm mắt, quay đầu nhìn về phía Tần Tiêu, sau khi nhìn thấy gương mặt anh tuấn kia bởi vì hoảng hốt mà trở nên quẫn bách, nhíu mày hồ nghi nói: “Thật sự?”
Đối mặt với ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của Cố Thanh Phương, Tần Tiêu càng thêm chột dạ, dù sao hai người này đã định sẵn một cặp, y lại bị Dung Tứ đánh mông đến cái dạng đó, chẳng khác nào tiểu tam chen chân vào tình cảm của người khác, phàm là người bình thường đều sẽ cảm thấy xấu hổ...
Tần Tiêu chột dạ, nói thầm: “Nói không chừng là đang nhìn ngươi.”
Cố Thanh Phương không nói gì.
"Thật đấy, ngươi xem bộ dạng ngươi đẹp như vậy, ưu tú như vậy, cường đại như vậy. Có lẽ hắn ta thích ngươi rồi! Phải, chắc chắn là thầm mến ngươi!”
Nghe Tần Tiêu vẻ mặt nghiêm túc nói bậy, sắc mặt Cố Thanh Phương trở nên rất khó coi, tức giận nói: “Toàn là nói bậy!”
Nói xong, Cố Thanh Phương liền xoay người rời đi.
Tần Tiêu điên cuồng đi theo phía sau hắn, trong lòng lại tràn đầy xem thường, oán thầm nói: “Hừ, còn không chịu thừa nhận. Sau này, hắn yêu thương ngươi đến chết đi sống lại, ngươi phá vỡ gông xiềng thế tục, không phải hắn liền không thể, cứ chờ tự vả mặt đi!”
Hai người đi tới chỗ báo danh, cách đó không xa, Dung Tứ nhìn bóng lưng hai người, khi thấy hình ảnh Tần Tiêu quấn quýt lấy lòng người khác, Dung Tứ nắm chặt kiếm trong tay, lông mày nhíu thật chặt.
Dung Tứ rất chướng mắt loại hành vi vì lừa gạt qua cửa mà phải lấy lòng người khác này, hắn khinh thường, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Cố Thanh Phương thực lực bình thường, vả lại còn là cái bán Ma không lên được mặt bàn, Tần Tiêu nếu là muốn phân điểm, vì sao không tìm thực lực mạnh hơn chính mình? Nhất định là Tần Tiêu coi trọng khuôn mặt Cố Thanh Phương, quả nhiên, y chính là một tên phóng đãng lăng nhăng!
Đệ tử vây quanh Dung Tứ thấy hắn nhìn Tần Tiêu và Cố Thanh Phương, cũng xem thường theo: “Ma nghiệt tu vi thấp, căn bản không thể cùng Dung sư huynh đánh đồng.”
Dung Tứ thu hồi ánh mắt khinh miệt, đổi lại bộ dáng không kiêu căng, nhẹ giọng trách cứ: “Mọi người đều là sư huynh đệ, không nên bàn tán sau lưng.”
Đệ tử kia khẽ chột dạ, thấp giọng nói: “Dung sư huynh giáo huấn đúng.”