Edit: H.
Thiệu Chính Dương nằm ngửa lên trên mặt bàn của thầy giám thị, thở phì phò như trâu.
Còn Thẩm Hủ thì chui vào háng cậu, điên cuồng liếʍ láp bé bướm non nớt ướt dầm dề kia.
Thiệu Chính Dương đẩy đầu anh ra: "Ưʍ... Đừng có liếʍ nữa mà..."
Hai mép l*и cậu đã bị anh bú tới sưng to dày cộm luôn rồi này, nếu cứ tiếp tục để anh liếʍ như vậy thì sợ rằng sau này không mặc được qυầи ɭóŧ mất.
Thẩm Hủ nghe thế cố hút nước l*и của cậu một ngụm nữa mới chịu nhả ra, sau đó ngẩng đầu lên.
Ánh mắt của Thiệu Chính Dương bấu chặt vào chú chim đại bàng đang cất cánh bay cao của Thẩm Hủ, chỉ vừa nhìn một cái thôi mà đã đủ khiến cậu thèm tới độ chảy nước dãi, dươиɠ ѵậŧ của học sinh giỏi trông ngon miệng quá đi mất!
Thiệu Chính Dương nuốt "ực" một ngụm nước miếng: "Ưʍ... Tôi muốn ăn ©ôи ŧɧịt̠ bự của cậu quá đi thôi..."
Thẩm Hủ nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mình, đặt sát vào bên miệng Thiệu Chính Dương.
Rốt cuộc cũng bú được con hàng khủng này, Thiệu Chính Dương sung sướиɠ deepthroat cho học sinh giỏi vài nháy, khuôn mặt bởi vì ngậm dươиɠ ѵậŧ mà căng phồng lên, dù cho đều đang là thiếu niên trong độ dậy thì nhưng dươиɠ ѵậŧ của Thẩm Hủ lại bự hơn mình gấp đôi, không khỏi khiến người ta hâm mộ.
"Ưʍ... Ngon quớ..." Thiệu Chính Dương đột nhiên phát hiện mình yêu việc bú ©υ học sinh giỏi mất rồi, giờ phải làm sao đây?
Bên kia Thẩm Hủ không hề rảnh rỗi, anh tách hai chân Thiệu Chính Dương ra rộng nhất, khiến cho bé bướm non cũng bị bắt tách ra theo, lộ ra lớp thịt non hồng hào ở bên trong, cùng với một cái động sâu hun hút, hang động nhỏ đó chỉ lớn bằng nửa đầu ngón tay, dâʍ ɖị©ɧ màu trắng ngà chảy ra từ đó.
Thẩm Hủ dùng ngón tay quét dâʍ ɖị©ɧ đó lên, sau đó mυ'ŧ ngón tay vào miệng nhấm nháp hương vị, thơm thơm ngọt ngọt rồi còn có chút da^ʍ da^ʍ khiến đầu óc anh choáng váng, si mê không thôi.
Trước kia Thẩm Hủ cũng chỉ là một học sinh bình thường, trong đầu chỉ biết học tập chứ không biết gì khác, ngay cả thủ da^ʍ thì anh cũng rất ít làm.
Nhưng từ lúc ở trong WC bú ©υ cho Thiệu Chính Dương thì đầu óc anh đột nhiên sáng rọi, bắt đầu mê đắm chuyện này, thêm nữa là anh còn rất thích uống nước l*и của Thiệu Chính Dương.
Tối nào khi đi học về anh cũng toàn tưởng tượng ra cái l*и da^ʍ chảy đầy nước của Thiệu Chính Dương rồi sục ©ôи ŧɧịt̠, nhưng du͙© vọиɠ trong anh ngày càng lớn, chỉ nhiêu đây thôi đã bắt đầu không thoả mãn nổi anh rồi.
Thẩm Hủ dời mắt ra khỏi bé bướm non mềm của cậu, tầm mắt anh di chuyển tới c̠úc̠ Ꮒσα bé xinh ở dưới.
Bên trong c̠úc̠ Ꮒσα xinh xinh vẫn còn đang bị đút vào vài cây bút, nếp uốn ở miệng lỗ đã bị căng ra, thoạt nhìn dâʍ đãиɠ vô cùng.
Thẩm Hủ rút ©ôи ŧɧịt̠ mình ra khỏi miệng Thiệu Chính Dương, mặc cho trùm trường vẫn bắt lấy ©ôи ŧɧịt̠ anh mãi không bỏ, thèm khát đến nhễu nhão nước miếng: "Ưʍ... Muốn bú nữa cơ..."
"Cậu rặn hết bút trong c̠úc̠ Ꮒσα ra đi rồi tôi cho cậu bú tiếp nữa." Thẩm Hủ rất muốn nhìn thấy cảnh tượng Thiệu Chính Dương rặn bút ra khỏi lỗ hậu, vừa nghĩ đến đấy thôi thì anh đã cực kỳ hưng phấn, ©ôи ŧɧịt̠ thô to cũng giật giật theo.
Thiệu Chính Dương nghe lời anh, ngoan ngoãn ngồi xổm ở trên bàn làm việc của thầy giám thị, cậu dẩu mông cao lên, dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Hủ chầm chậm rặn ra, hệt như là đang đi đại tiện vậy, từ từ rặn hết bút ở bên trong đít ra.
Bởi vì trên thân bút đã dính rất nhiều nước nhờn của Thiệu Chính Dương nên lúc rặn ra khá là dễ dàng, không tính quá cố sức.
Thẩm Hủ ghé sát vào mặt bàn, tận mắt nhìn thấy cảnh c̠úc̠ Ꮒσα Thiệu Chính Dương hết thu rồi lại mở ra, chậm rãi rặn mấy cây bút ra hết.
Lúc mới bắt đầu rặn Thiệu Chính Dương vẫn chưa cảm thấy xấu hổ, nhưng khi cậu cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thẩm Hủ đang nhìn chằm chằm mông mình, cơn xấu hổ cũng lập tức dâng lên bao phủ toàn thân cậu.
Bên trong c̠úc̠ Ꮒσα vẫn còn hai ba cây bút chưa kịp rặn ra, Thiệu Chính Dương không chịu rặn tiếp nữa, cậu nâng tay lên rờ tới c̠úc̠ Ꮒσα mình, muốn dùng tay kéo hết bút ra.
Thẩm Hủ kéo tay Thiệu Chính Dương lại: "Không được làm thế, như vậy là vi phạm luật rồi."
Thiệu Chính Dương lắc lắc mông, thẹn thùng đáp: "Đừng mà... Tôi không muốn vậy đâu... Ngại muốn chết luôn hà..."
Cái cảm giác này y hệt bị người ta nhìn chằm chằm mình bài tiết vậy.
"Ngoan, đừng sợ. Tiếp tục đi." Giọng nói trầm thấp của Thẩm Hủ dẫn dắt Thiệu Chính Dương tiếp tục rặn bút ra.
Thiệu Chính Dương đang định cự tuyệt, nhưng ở dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Hủ cậu vẫn cắn răng làm tiếp.
Trên thân mỗi cây bút đều dính chút nước nhờn nhớp nháp, Thẩm Hủ chỉ lau sơ qua chút rồi bỏ nó lại về hộp đựng, chắc chắn sẽ có lúc thầy giám thị dùng tới cây bút trong hộp này, sao mà ông già kia có thể tưởng tượng ra được cây bút của mình đã trải qua những gì.
Chỉ rặn bút ra thôi mà đã hao phí hết sức lực Thiệu Chính Dương, cậu mệt mỏi ngã ngồi ở trên bàn giáo viên, ngực phập phồng như điên, liên tục thở dốc đầy gấp gáp. Mà bây giờ c̠úc̠ Ꮒσα của cậu đã không thể khép lại được, giống như một cái hố đen nhỏ mà mở rộng ra.
Thậm chí Thẩm Hủ có thể đút ngón mình vào bên trong c̠úc̠ Ꮒσα bé xinh đó một cách dễ dàng.
Ngón tay linh hoạt quấy loạn ở bên trong c̠úc̠ Ꮒσα, không mất bao lâu anh đã chạm đến điểm nứиɠ của Thiệu Chính Dương, Thẩm Hủ mỉm cười, chầm chậm ấn vào điểm nhô lên đó.
Thân thể Thiệu Chính Dương bỗng chốc rùng mình: "A... Đừng mà... Ưʍ... Đừng có chạm vô đó... Ah... Chịu không nổi rồi..."
Thẩm Hủ từ từ rút đầu ngón tay ra.
Thiệu Chính Dương tưởng rằng tới đây là đã kết thúc rồi, nhưng ai mà biết Thẩm Hủ lại vùi mặt vào mông cậu bắt đầu liếʍ láp lỗ hậu, duỗi đầu lưỡi vào sâu bên trong liên tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ điểm nứиɠ.
Thiệu Chính Dương kẹp chặt hai chân nên do đó cũng kẹp chặt đầu Thẩm Hủ lại: "Oh... Đừng mà đừng mà, không có muốn đâu... Rút ra đi, xin cậu đấy..."
Buổi sáng nay trước khi đi học thì Thiệu Chính Dương đã cố ý rửa sạch sẽ c̠úc̠ Ꮒσα mình trước, bởi cậu biết chắc rằng Thẩm Hủ sẽ bú mông mình, quả nhiên bây giờ anh đang vùi đầu bận bịu cày cấy, may là sáng này cậu đã rửa sạch mông rồi.
Ngay lúc Thiệu Chính Dương sướиɠ đến độ khóc lóc xin tha, ngoài cửa đột ngột vang lên tiếng nói già nua của thầy giám thị: "Quái, sao cái cửa này không mở ra được nhỉ? Chẳng lẽ là ai đã khoá trái rồi? Ai đang ở bên trong đấy?"
Biết thầy giám thị đang đứng ngoài cửa, thân thể Thiệu Chính Dương không khỏi cứng đờ, sau đó cậu vội vàng ngồi dậy, đẩy Thẩm Hủ ra, sau đó mặc quần áo lại đàng hoàng.
Thẩm Hủ vẫn còn đứng lù lù bất động, như là đang nhấm nháp lại mùi vị còn vương trên đầu lưỡi.
Thiệu Chính Dương giục anh: "Sao cậu còn chưa mặc quần áo vào thế hả?"
Thẩm Hủ nghe cậu nói vậy mới chậm chạp sửa sang lại quần áo.
Tiếp sau đó Thiệu Chính Dương kéo tay Thẩm Hủ tới chỗ cửa sổ, định đâm đầu nhảy xuống.
Thiệu Chính Dương đã quá quen chuyện nhảy cửa sổ, thế nên cậu không hề do dự nhảy xuống luôn.
Nhưng Thẩm Hủ chưa từng trải qua chuyện này, anh nghiêng người ở bên khung cửa, nhìn chằm chằm vào Thiệu Chính Dương, lo lắng hỏi: "Cậu có sao không thế?"
Đây là lầu 3 lận đó, nhảy xuống như thế bộ không sợ gãy chân à?
Thiệu Chính Dương biết Thẩm Hủ không có kinh nghiệm làm chuyện này, cậu sợ lúc anh nhảy xuống sẽ bị thương, thế là nói vọng lên với anh: "Bồ tèo à cậu đừng có nhảy xuống dưới nha, tới mở cửa cho thầy Chung đi, giải thích chút xíu với ổng là ok, cậu là học sinh ngoan nên sẽ không bị mắng đâu."
Vừa nói xong câu đó thì Thiệu Chính Dương đã vội vọt đi.
Thẩm Hủ hít sâu một hơi, đi tới cửa mở cửa cho thầy giám thị Chung vào.
Thầy Chung thấy Thẩm Hủ lù lù xuất hiện ở trong văn phòng mình, không khỏi có chút kinh ngạc: "Em..."
"Em tới tìm tư liệu học tập." Thẩm Hủ lạnh lùng giải thích một câu, sau đó vội lướt qua bên người thầy Chung, gấp gáp rời đi.
Ở trong mắt ông Thẩm Hủ là một thiên tài, nên hành vi của vị thiên tài này có hơi chút quái lạ cũng không khiến ông nghi ngờ gì.
Ông đi tới bàn làm việc của mình, phát hiện mấy vật dụng trên bàn mình đã bị xáo trộn, còn có một vài nơi trên bàn hơi chút ẩm ướt.
Sau khi Thiệu Chính Dương nhảy cửa sổ thoát khỏi phòng giáo vụ thì cậu cũng không về lại lớp học, đúng vậy, cậu lại cúp tiết.
Thiệu Chính Dương vừa đi dạo vừa huýt sáo khắp phố, cậu là một tên cặn bã vốn đã không thiết tha gì với việc học hành, cậu cũng không nghĩ tới chuyện tương lai mình phải làm gì, chỉ muốn chơi bời lêu lỏng, chỗ nào vui thì lại chỗ đó chơi, nếu túng quẫn quá thì cậu còn có thể bán thân kiếm tiền, dù gì thì ngoại hình của cậu cũng không tồi.
Thẩm Hủ phát hiện Thiệu Chính Dương không trở lại lớp, thế là nhắn tin với cậu ngay lập tức: "Nếu cậu còn không về học thì nhớ tự gánh hậu quả."
Thiệu Chính Dương nhận được tin nhắn của Thẩm Hủ, nhưng cậu không quan tâm tới nó mà tiếp tục đi dạo.
Cậu tới một cửa hàng tiện lợi mua một lon bia, sau đó đi lại chỗ bờ sông hóng gió.
Thiệu Chính Dương nhìn một cặp vợ chồng già đang nhàn nhã tản bộ ở bên bờ đối diện, cậu suy tư một hồi, thầm nghĩ khi mình và Thẩm Hủ già rồi thì không biết là có tản bộ như vậy không nữa.
Không, không đúng, loại người như cậu và Thẩm Hủ vốn không thuộc về một thế giới, nói không chừng chẳng mất bao lâu thì sẽ chia xa.
Thiệu Chính Dương cười khổ một chút, cậu ngửa đầu uống cạn lon bia, sau đó bóp xẹp nó lại, vứt vào thùng rác, đứng dậy vỗ mông chuẩn bị đi.
Nhưng cậu vừa mới quay đầu lại thì đã thấy Thẩm Hủ đứng ở sau lưng cậu từ lúc nào.
Thiệu Chính Dương bị anh doạ sợ hết hồn: "..." Thằng nhãi này đúng là âm hồn không tan.
Thiệu Chính Dương nhìn khuôn mặt âm u như muốn nổi bão của Thẩm Hủ, sợ hãi phải lùi về sau một bước: "Cậu... Sao cậu tìm được tôi?"
Thẩm Hủ bước từng bước lại gần: "Định vị điện thoại."
Thiệu Chính Dương đã có dự cảm không lành, cậu hoảng sợ lùi tiếp về sau: "Tôi chỉ ra đây giải sầu thôi, chuẩn bị về trường ngay đây!"
Thẩm Hủ nhìn chằm chằm vào Thiệu Chính Dương: "Cậu có biết học sinh hư bị dạy dỗ thế nào không?"
Đường đường là trùm trường sao có thể để người khác tới dạy dỗ mình, Thiệu Chính Dương xoay người, co giò bỏ chạy.
Thẩm Hủ đuổi theo cậu, hai thiếu niên mặc đồng phục cứ vậy chơi trò đuổi bắt ở công viên.
Cuối cùng Thiệu Chính Dương cũng rơi vào tay Thẩm Hủ.
Sau khi bị anh bắt được Thiệu Chính Dương vẫn tiếp tục chống cự, cậu giơ nắm tay, đánh lộn một trận tơi bời với Thẩm Hủ.
Tiếc là cậu đánh lộn thua Thẩm Hủ, thế mới biết thân là trùm trường nhưng lại không phải là đối thủ của học sinh giỏi.
Thiệu Chính Dương bị người thắng trận là Thẩm Hủ đè xuống mặt cỏ, hai người lăn từ trên bờ xuống tận lòng sông.
Thiệu Chính Dương phun một ngụm nước bọt chứa máu ở trong miệng ra, cậu cười nhìn Thẩm Hủ nói: "Coi ông đánh lộn cũng giỏi chớ giỡn, rất có tiềm chất làm trùm trường đấy."
Thẩm Hủ đè cậu ở dưới thân, lạnh lùng nói: "Bây giờ đến lượt tôi trừng phạt cậu."
Nói xong câu đó Thẩm Hủ lật người Thiệu Chính Dương lại, để cậu chổng mông lên đối diện mình.
Tiếp đó ở ban ngày ban mặt Thẩm Hủ táo báo tụt quần Thiệu Chính Dương xuống, cặp mông trắng nõn của cậu cứ thế tồng ngồng tiếp xúc với ánh mặt trời.
Thẩm Hủ nâng tay lên, một cái tát nặng nề dừng lại ở trên mông cậu.
Cái mông tròn trịa đầy thịt bị cái tát này đánh đến run run, Thiệu Chính Dương cảm thấy mình lớn đến nhường này rồi mà lại bị đét mông, quá không có mặt mũi, thế là vội quát lớn: "Thằng khốn mau dừng tay!"
Thẩm Hủ ngó lơ lời cậu, vẫn tiếp tục đánh mông, tiếng đánh "bạch bạch" cứ vang lên không dứt.
Trùm trường thế mà bị học sinh giỏi đè ở trên mặt đất đét mông.
Thiệu Chính Dương cảm thấy mình đã mất hết cả mặt mũi, may là chung quanh không có người nào hết.
Một lát sau Thiệu Chính Dương đã thút thít xin tha: "Anh Thẩm! Anh trai tốt... Đừng đánh tui nữa mà, tui sẽ nghe lời bạn hết có được hông?"
Nghe một tiếng "anh Thẩm" phát ra từ miệng Thiệu Chính Dương, Thẩm Hủ rốt cuộc vẫn mềm lòng, anh giúp Thiệu Chính Dương mặc quần lại, sau đó hai người nắm tay nhau về lại trường.
Lúc vừa tới trường may sao cũng vừa kịp giờ ăn trưa.
Thẩm Hủ kéo tay Thiệu Chính Dương tới căn tin ăn cơm.
Trùm trường và học sinh giỏi nắm tay tới căn tin ăn cơm đã khiến cho đám học sinh đang ăn ở đó sợ ngu người, thế là điều này đã chứng thực được nghe đồn dạo gần đây rồi!
...
H: Chương mới nè, định mai mới up do tưởng tối nay edit không xong, ai dè xong rồi nên up luôn :v tự dưng thích xưng hô tui-ông, em-bạn, bạn-anh quá dậy ta ơi =))))