Tiểu Trù Nương Ở Đại Lý Tự

Chương 90

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Đường Tiểu Hà lên tiếng: “Đại nhân, ta làm cho ngài một bán mì tam tiên, đêm rồi ăn khuya còn không gì tốt hơn, để lạnh ăn không ngon.”

Tim Tống Hạc Khanh sẽ nhúc nhích, tay cầm bút cũng dừng một chút, một lát sau khôi phục như thường, lãnh đạm nói: “Vào đi.”

“Két” một tiếng cửa mở ra, Đường Tiểu Hà mặt đầy ý cười đi tới, thật vất vả mới kiếm được chỗ trống trên thư án chất đầy thẻ tre cuộn, đặt hộp cơm xuống, đưa tay mở nắp nói: “Tô mì hôm nay rất thơm, ta đặc biệt dùng dầu tôm nấu canh, tươi đến mức rụng lông mày nhưng không tanh chút nào, ngươi mau nếm thử đi.”

Tống Hạc Khanh cúi xuống nhìn một cái, chỉ thấy trước mặt một chén canh nóng hổi, nước canh óng ánh, độ dày sợi mì vừa phải, từng sợi rõ ràng nằm trong canh, trong chén có không ít đồ ăn, có thể gọi tên thì có măng non, nấm hương, đậu phụ mềm, trứng chim cút...

Miệng hắn nói: “Cần gì phiền toái như vậy.” Nhưng cầm đũa lên lại gắp một miếng lớn hút vào miệng.

Canh mì đậm đà, sợi mì hút no nước canh nhưng không mất đi sự dẻo dai, lúc nhai cũng có thể cảm nhận được sợi mì đứt đàn hồi trong miệng, ăn phối hợp cùng đồ ăn trong mì, đầu măng nhọn giòn tan, hương vị nấm hương cực kì đậm đà, đậu hũ vàng óng núng nính, cắn một miếng, nước canh bùng nổ ở đầu lưỡi.

Trong phòng hơi bốc mờ mịt, Tống Hạc Khanh ăn ra mồ hôi đầy đầu vẫn không muốn nghỉ, một hơi ăn sạch mì sợi và đồ ăn, ngay cả canh cũng không còn.

Hắn bưng bát lên, uống sạch ngụm canh cuối cùng trong đáy bát, xong rồi mới buông bát xuống ngồi tê liệt trên ghế, thoải mái dễ chịu thở một hơi dài nhẹ nhõm, uể oải nhìn về phía Đường Tiểu Hà nói: “Nói đi, tới tìm ta chuyện gì.”

Đường Tiểu Hà lập tức cười, hơi ngượng ngùng nói: “Quả nhiên, cái gì cũng không thể gạt được mắt thần của đại nhân.”

Tống Hạc Khanh khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ ta còn không biết ngươi, trong con ngươi hồ ly hiện lên vẻ hơi vui, tiếp tục nói: “Có liên quan đến cô nương tên Đa Đa kia à?”

Đường Tiểu Hà nháy mắt đứng dậy, thiếu chút nữa nhào qua ôm chặt lấy đùi của Tống Hạc Khanh, cách bàn xử án kích động nói: “Đại nhân thật sự là liệu sự như thần! Hôm nay ngài cũng nhìn thấy, Đa Đa vừa gầy vừa nhỏ, vết thương chằng chịt, để nàng ấy ở lại nhà kia, nàng ấy sẽ bị đánh chết mất.”

Tống Hạc Khanh liếc nàng: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Đường Tiểu Hà suy nghĩ, ngẩng đầu lên nói: “Ta muốn lấy danh nghĩa tuyển người làm giúp nhà bếp để đưa nàng ấy vào Đại Lý Tự, cũng không đề cập tiền công, chỉ nói bao ăn bao ở, người nhà nàng ấy nghĩ Đại Lý Tự béo bở, nhất định sẽ đồng ý.”

Tống Hạc Khanh gật đầu: “Nhưng ta không đồng ý.”

Đường Tiểu Hà mở to hai mắt, không thể tin nổi nói: “Vì cái gì!”

Ấm áp trong mắt Tống Hạc Khanh nhạt đi, lại khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo thường ngày, chăm chú nhìn nàng nói: “Hôm nay dáng vẻ bà nội nàng ấy khóc lóc om sòm ở cổng Đại Lý Tự ngươi cũng nhìn thấy, ngươi thu nhận một Đa Đa, chẳng khác nào dính dáng không rõ với một nhà nàng ấy. Hôm nay cháu gái giúp việc ở phòng bếp, ngày mai bà nội nàng ấy có thể nói với bên ngoài Đại Lý Tự là nhà bà ta mở. Đại Lý Tự là nơi nắm giữ hình án Đại Ngụy, không phải là nơi mà bất cứ người nào cũng có thể vào, càng không phải là thiện đường. Nếu như ngươi muốn phát lòng từ bi, có thể, đừng kéo Đại Lý Tự xuống nước, tự mình tìm chỗ sắp xếp cho tiểu cô nương kia ở, tùy ngươi làm sao tốt cho nàng ấy, Tống Hạc Khanh ta tuyệt đối không nói nhiều một chữ “không”.”

Đường Tiểu Hà bị lời nói này của hắn làm cho á khẩu không trả lời được, muốn phản bác vẫn chưa tìm được chuôi phản bác, không khỏi cực kì nhụt chí, nghẹn nửa ngày cũng chỉ nói ra hai chữ: “Máu lạnh.”

Tống Hạc Khanh: “Cái này gọi là tùy việc mà xét.”

“Tùy việc mà xét...” Đường Tiểu Hà thì thào lặp lại bốn chữ này, sau đó liếc mắt nhìn Tống Hạc Khanh: “Vậy ngươi nhổ mì của ta ra.”

Tống Hạc Khanh cảm thấy kì quái: “Hai cái này có liên quan gì sao?”

Đường Tiểu Hà hùng hồn: “Tùy việc mà xét, ta vì nhờ ngươi giúp đỡ nên mới làm tô mì này cho người, bây giờ bận không giúp được, đưa mì lại cho ta.”

Tống Hạc Khanh cũng bị chọc giận quá mà bật cười, bất đắc dĩ nói: “Đường Tiểu Hà, ngươi có thể đừng tức giận ta được không, vụ án Thôi Mậu đã đủ làm cho ta nhức đầu rồi.”

Sự chú ý của Đường Tiểu Hà bị nửa câu sau hấp dẫn, kinh ngạc nói: “Thôi Mậu? Hắn có bản án gì?”

Tống Hạc Khanh: “Rất tốt, ngươi biết muộn thêm chút nữa thì cúng 7 ngày của hắn cũng sắp qua rồi.”

Đúng lúc này, tư lại ngoài cửa đến báo: “Đại nhân, Từ Hậu nhận tội rồi.”

Vẻ mặt Tống Hạc Khanh nghiêm một chút, trong nháy mắt hoàn hồn, trầm giọng nói: “Thăng đường.”

...

Nửa đêm ở Đại Lý Tự, ba nhóm nha dịch chia ra ở tụng đường, đèn đuốc sáng trưng.

Từ Hậu ở trong đại lao cả một ngày, dù không chịu hình, người cũng đã sợ tới mức cực điểm, lúc này quỳ gối ở trên công đường, mặt không chỉ trắng như tờ giấy, nói chuyện còn run rẩy không ngừng, không có thứ tự.

“Thảo dân... thảo dân nói dối, anh đào kia, anh đào kia không phải ta mua, là ta nhặt được, nhặt được, nhặt được mà không rửa, đem anh đào kia rán lên, thảo dân, thảo dân thật sự không biết chuyện gì xảy ra...”

Tống Hạc Khanh nghe được mấu chốt trong lời nói, nhíu mày hỏi: “Anh đào kia ngươi nhặt được ở chỗ nào?”

“Thảo dân là nhặt được, nhặt được đầu hẻm Thảo Hài, rổ anh đào còn đặt trong nhà thảo dân.”